"Hừ......" Ninh Doãn Ngân hừ lạnh một tiếng, giọng điệu không nhẹ
không nặng, liên tục lật xem văn kiện trong tay.
"Tôi lại cảm thấy hết sức kỳ lạ. Ngân, ngược lại cậu nói cho tôi nghe
một chút xem, đến cùng làm sao cậu lại có thể bị thương nghiêm trọng như
thế?" Mâu Tư Vân nhíu mày, có chút khó hiểu.
Theo tay chân Ninh Doãn Ngân, người có thể chân chính làm anh bị
thương thật sự không nhiều lắm! Lại tạo thành bị thương nặng như thế!"
"Thấy việc nghĩa hăng hái làm." Ninh Doãn Ngân đầu cũng không
ngẩng lên, từ ngữ âm dương quái dị phun ra từ miệng anh.
"Phốc ha ha ha ha..." Mâu Tư Vân nghe được chuyện cười, ôm bụng
mình, người đến nghiêng ngã.
"Thấy việc nghĩa hăng hái làm? Ha ha... Ha ha ha ha..." Mâu Tư Vân
đứt quãng nói: "Ngân......Tôi cho cậu biết.....Đây là......Chuyện buồn cười
tôi nghe được trong năm nay......Buồn cười chết mất. Ha ha ha ha..."
Sắc mặt Ninh Doãn Ngân lạnh nhạt.
"Nếu người phụ nữ này dễ thu phục như thế. Như vậy, cô ấy còn xứng
đáng là người phụ nữ của Ninh Doãn Ngân tôi sao?" Ninh Doãn Ngân
ngẩng đầu, mặt không biểu tình.
Người phụ nữ này chính là chủ nhân cá cứng mềm không ăn!
"Được!" Mâu Tư Vân ưu nhã nhấc chân lên "Cho cậu một chút nhan
sắc, cậu lại mở thêm phòng nhuộm. Tôi tặng cậu bốn chữ, không biết xấu
hổ!"
"Bốp....." Ninh Doãn Ngân tiện tay cầm một chồng văn kiện, đánh lên
đầu Mâu Tư Vân.