Hàn Mộ ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, vỗ vỗ hai chân đau nhức.
Xem ra, hôm nay nhất định sẽ bận rộn cả ngày rồi!
"Cạch...." một tiếng, cửa phòng được mở ra, lại đóng lại ngăn cách với
náo nhiệt bên ngoài.
Hàn Khuynh Thược đi đến, miệng vừa lẩm bẩm.
"Thược Thược?" Hàn Mộ nhìn Hàn Khuynh Thược nhếch miệng lên,
khóe miệng mỉm cười vui vẻ.
Con bé này chắc cũng vừa náo loạn gì đó?
"Mẹ." Hàn Khuynh Thược chạy đến bên cạnh Hàn Mộ, ôm lấy cổ cô:
"Mẹ, người thật sự phải kết hôn sao? Gả cho con hồ ly thối kia!"
Hàn Mộ mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Hàn Khuynh
Thược.
Hàn Khuynh Thược rướng cái đầu nhỏ của mình, đáng thương nhìn
Hàn Mộ: "Mẹ!"
"Thược Thược!" Khóe mắt Hàn Mộ mỉm cười hơi nhếch lên, cũng hơi
ủy khuất nhìn Hàn Khuynh Thược: "Bán mẹ đi chính là con, hiện tại muốn
mặc cả trả giá cũng là con! Sao mẹ phát hiện càng ngày mẹ càng không
đáng giá chứ!"
"Nào có?" Hàn Khuynh Thược đứng lên, vẻ mặt bất mãn: "Con hồ ly
thối kia ngay cả sính lễ cũng không có. Mẹ con một phân tiền cũng không
cho! Nói thật, mẹ uổng công vô ích đưa cho hồ ly thúi, thật sự một chút
cũng không đáng tiền!"
"Hả?" Hàn Mộ ra vẻ ngạc nhiên: "Vậy sẽ không lấy chồng. Chúng ta
sẽ không bị tiền mất tật mang?"