CHAI THỜI GIAN - Trang 282

Đã muộn lắm rồi khi tôi phóng xe giữa hàng cây chuối cảnh hai bên

đường. Chỉ còn lác đác vài bông hoa tím.

Tôi nhớ tới cái ngày đến đón Porm ở Học viện Cảnh sát Bangkhein và

chúng tôi đã đi qua con đường này: “Đẹp phải không? Này, ngẩng đầu nhìn
xung quanh đi chứ.” “Ừ.” Nó khàn khàn lên tiếng đồng ý và ngẩng cái đầu
đang tựa vào vai tôi để ngắm những bông hoa tím nở rộ. “Làm mình nhớ
đến hàng cây kèn hồng trên đường bọn mình đến trường.” “Cậu thích
không? Để mình hái cho cậu một ít.” “Không, đừng. Cứ để chúng như thế
đi.”

Tôi dừng xe bên một cây chuối cảnh và cố kiễng chân hái một chùm

hoa héo hắt trước khi quay sang hường cầu Rama VI.

Bầu trời rải rác những ngôi sao lấp lánh phản chiếu thành những hạt

kim tuyến bé xíu rung rinh trên mặt sông Jao Phraya lững lờ chảy không
ngừng nghỉ.

“Mình thích sông, mình cũng chả hiểu sao lại thích nữa, nhưng mình

sẽ luôn tìm đến một dòng sông mỗi khi cảm thấy buồn, cô đơn hay cần một
người bạn.” Tôi nhớ lại lời mình hôm ấy. “Hừm, bây giờ mình đang ở với
cậu đây, đúng không?” Porm thì thầm. “Đâu có giống nhau... Mình không
biết giải thích sao với cậu, mình chỉ biết nói rằng không ai có thể thay thế
một người khác hay một cái gì khác.” “Mình lại nhận thức ra một điều hoàn
toàn khác.” Tôi vẫn còn nhớ ánh mắt nó nhìn tôi lúc ấy. “Đối với mình,
mình biết chỉ có một người có ý nghĩa với mình hơn tất cả.” “Cậu điên rồi.”
Tôi cười khẽ. “Cậu nói nghe như trong tiểu thuyết tình cảm lỗi thời rẻ tiền
ấy.” “Rồi một ngày cậu sẽ hiểu...” Tiếng Porm vọng lên to và rõ ràng từ
dòng nước. “Rồi một ngày cậu sẽ hiểu...”

Tôi trân trối nhìn dòng sông dưới kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.