“Nếu không phải thấy hai ta ở chung một mái nhà, ta sẽ không tìm
ngươi đâu!”
Trừ ta ra ngươi còn có thể tìm ai? Những lời này Hứa Tâm Dao cũng
lười nói ra. Buông cái chén ngọc trên tay xuống đứng lên, đi thong thả
trong phòng vài bước, cuối cùng đứng dựa vào cửa, cách vài bước nhìn
Hứa Tĩnh Ngữ lửa giận không giảm, nghiêng đầu cười nhạo “Tam muội lớn
lên cùng công chúa trong cung.”
“Cho dù các nàng cái gì cũng chưa hiểu, nhưng các nàng có nhiều hơn
một loại bản năng so với chúng ta.”
“Cái đó chúng ta không học được.”
Đó là bản năng sinh tồn trong cung. Có thể ở trong cung hỗn loạn làm
cho người ở trên cao sủng ái các nàng, lại không làm cho các nô tài oán hận
chủ tử không tốt là loại bản lĩnh tốt nhất. sự thương xót trong cung cũng có
thể thành thạo, làm sao chỉ một câu nói của ngươi có thể châm ngòi ly gián
được?
Những lời này lại làm cho Hứa Tĩnh Ngữ khinh thường.
“Ngươi nghĩ hơi quá về các nàng rồi, chẳng qua là ỷ vào sự yêu chiều
của Hoàng Hậu cùng Thái Tử mà thôi!” Tràn đầy khinh thường.
“Hôm nay là do ta khinh địch, về sau hai chúng ta liên thủ, ta có thể
đạt được điều ta mong muốn, ngươi cũng có thể đạt được điều ngươi mong
muốn, ngươi thấy sao?”
Hứa Tâm Dao không trả lời câu hỏi của Hứa Tĩnh Ngữ, sắc mặt bình
tĩnh.
“Ngươi muốn cái gì?”