"Ta cũng thật là vô tâm, trong tình huống như vậy còn có thể ngủ. Ta
cũng không biết lúc đấy mình nghĩ cái gì, thuyền đến đầu cầu tự nhiên
thẳng? Chưa phải cách xa nên vẫn yên tâm? Chính mình cũng không biết...
Buổi sáng khi... tỉnh lại thì Thái tử ca ca đã đi, một câu tạm biệt cũng
không có."
"Ta thậm chí đến một câu cẩn thận trên đường cũng chưa kịp nói với
hắn..."
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay, giọt nào cũng
nóng hổi. không biết An Dương đã đến cạnh A Đoàn lúc nào, giống nàng
ngồi trên đất, hai tay cầm lấy tay A Đoàn "Ngươi đừng khóc nữa, không
phải lỗi của ngươi, đều là lỗi của tên ca ca khốn khiếp kia, là hắn không
tốt."
Bích Sơ chậm rãi đi theo Hoàng hậu, Hoàng hậu vẫn như cũ nhìn về
phía trước.
"Để tay lên ngực tự hỏi, mặc dù không coi nàng như con gái ruột
nhưng cũng coi như nửa con gái rồi."
Nàng ở đây tất nhiên là nói A Đoàn rồi. Bích Sơ cũng đồng ý với lời
này, những năm nay, tất cả chi phí của cô nương đều giống An Dương công
chúa, hơn nữa Thái tử điện hạ thỉnh thoảng còn trợ cấp thêm. Kì thật, đối
với phương diện vật chất mà nói, cô nương có khi còn quý hơn của An
Dương công chúa. Những điều này Hoàng hậu nương nương đều biết,
nhưng chưa bao gì bất mãn. không chỉ Đông cung mà ngay cả trong cung,
Hoàng hậu nương nương đã dặn rất nhiều lần là phải coi cô nương như chủ
tử của mình, cô nương không phải là người ăn nhờ ở đậu, sau này cũng ở
nơi này.
Chỉ thiếu điều trở thành người nhà.