Sau đó hai tay buông lỏng sang hai bên, nói phi thường bình tĩnh.
"Ta không như vậy."
.........
Chung quanh càng thêm an tĩnh, bị Ngô Đồng chắn tầm mắt A Đoàn
nhìn không tới, lúc nghiêng người qua nhìn chỉ có thể thấy bộ dạng Ngô Tử
Ngọc nhanh chóng chạy vội, nhìn kiểu nào cũng thấy ủy khuất, nhìn kiểu
nào cũng thấy thê lương. A Đoàn co rút khóe mắt, kéo ống tay áo của Ngô
Đồng "Có phải trêu quá mức rồi không ?"
Tốt xấu gì cũng là đệ đệ của huynh.
Ngô Đồng tỉnh bơ đem A Đoàn đang kéo ống tay áo mình kéo xuống
dưới sau đó cầm ngược ở lòng bàn tay, thấy A Đoàn không có phản ứng gì
càng thêm vui vẻ, vuốt ve tóc đuôi ngựa dài thướt tha của nàng, ôn nhu nói
"không cần lo lắng, tiểu tử kia từ nhỏ chỉ nhớ đã ăn cái gì chưa từng nhớ đã
bị đánh, lúc này khóc lợi hại, ngày mai lại chẳng có chuyện gì xảy ra."
"Hơn nữa..."
Ngô Đồng dừng một chút, có chút bất đắc dĩ mở miệng: "hắn cũng
biết ta là tới làm cái gì, còn đòi theo, rõ ràng muốn tuyên bố trêu đùa nàng,
ta có thể không giúp nàng xả giận? Hả?" Lúc nói xong tiếng cuối cùng, cả
người cúi xuống sát vào A Đoàn, hô hấp ấm áp phả lên mặt.
A Đoàn chớp chớp mắt, sau đó nhanh chóng xoay người trực tiếp cầm
lấy mặt nạ heo kia cho Ngô Đồng đội lên.
"Chọn xong rồi, huynh đeo cái này đi."
Thanh âm đã không còn lạnh lùng như trước, tuy rằng vẫn là hung dữ,
nhưng chỉ như một con hổ con làm bằng giấy.