CHÂN MỆNH HOÀNG HẬU - Trang 671

hắn không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì hắn mà chết (1). Chưa

nói hết lời Hứa Tâm Dao đã hiểu. Hơi mờ mịt gật gật đầu, trong mắt là
hoảng hốt, con ngươi đen nhánh tĩnh lặng như một hồ nước sâu, không
nhìn thấy chút ánh sáng nào. Nhíu mày đặt ánh mắt trên người A Đoàn,
lẳng lặng nhìn nàng mộtlúc lâu, sau đó cúi đầu, không nói được lời nào.

(1) Câu gốc là Ta không giết Bá Nhân nhưng Bá Nhân lại vì ta mà

chết. Câu này xuất hiện từ một điển cố. Vào thời Tấn Trung Tông, trọng
thần trong triều là Vương Đôn khởi binh làm loạn, kỳ huynh (anhhọ)
Vương Đạo và cả gia tộc bị dính líu, ở ngoài cung chờ tội. Chu Bá Nhân
vào cung, Vương Đạo xin giải thích nhưng Chu Bá Nhân không để ý. Tích
cực nói với hoàng đế là Vương Đạo có tội, nhưng cũng dâng sớ xin tội cho
Vương Đạo. Vương Đạo không biết nên ghi hận trong lòng. Sau này
Vương Đôn nắm quyền to, hỏi thăm Vương Đạo có muốn giết Chu Bá
Nhân hay không, Vương Đạo không nói gì, rốt cuộc khiến Chu Bá Nhân bị
giết. Sau đó Vương Đạo tìm được tấu chương trước kia của Chu Bá Nhân
trong kho, mới bừng tỉnh hiểu ra, khóc lóc nức nở: “Ta không giết Bá
Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết, trong tăm tối, chỉ có bằng hữu tốt
này.”

Sống lưng vốn dĩ đang thẳng tắp dần hạ xuống, cuối cùng gần như là

ngồi bệt xuống dưới đất.

A Đoàn im lặng nhìn Hứa Tâm Dao, không biết nên nói gì bây giờ,

xin lỗi? không hề có lỗi, những gì mình nói đều là sự thật, nhưng bộ dáng
không nói không làm loạn của nàng ta, thật sự làm cho người khác không
đành lòng. Mím môi vừa định nói gì đó, đột nhiên bên tai vang lên giọng
nói của Đại ca và Nhị ca “Phụ thân, người muốn làm cái gì vậy?!”

Lập tức xoay người nhìn lại, hai người đều đứng lên, mỗi người một

bên kéo Đại lão gia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.