"Được rồi, ta nói là được, ngươi đừng nhìn ta như vậy, đừng làm ta
sợ!"
Miệng vểnh lên, trực tiếp thành thật khai báo.
"Còn không phải là chuyện nhị phòng nhà ngươi, lúc đó mẫu hậu nói
là chuyện của nhà ngươi ta khôngnên nhúng tay, nói ngươi có thể xử lý tốt,
đem ta nhốt trong cung không cho ra ngoài, náo nhiệt đều không cho ta
nhìn! Ngày đó khó khăn lắm phụ hoàng quyết định mẫu hậu mới để cho ta
ra ngoài. Ta vốn là nghĩ đến tìm ngươi, trên đường đột nhiên muốn nhìn
dáng vẻ nhị thúc của người bị áp giải..."
Việc này đã qua vài ngày, lúc này lại nhắc đến làm cho A Đoàn có
chút giật mình, buông mắt: "Sau đó thì sao?"
An Dương sắc mặt trầm xuống: "Ngươi không biết chứ nhị thúc ngươi
như trò hề! Bị binh lính áp đi còn đang không ngừng kêu gào, vẫn kêu tên
cha ngươi, nói cha ngươi không để ý tình nghĩa huynh đệ, nóingươi cha
vong ân phụ nghĩa, dù sao cái gì khó nghe liền nói, so với phố phường vô
lại còn trơ trẽn hơn!"
Động tác của A Đoàn hơi chậm lại, cái gì gọi là vong ân phụ nghĩa?
Mấy năm nay trước giờ đều là cha xử lý cục diện rối rắm của nhị
phòng, nhị phòng đã đền ân ở đâu?
An Dương không chú ý đến thần sắc A Đoàn, rũ xuống mi mắt có chút
ngượng ngùng nói: "Trong lòng ta tức không chịu được, liền muốn thu thập
hắn, chỉnh lại nhan sắc của hắn một chút. đã là tù nhân, còn càn rỡ như
vậy!"
Tâm tư A Đoàn còn đặt trên mấy chữ vong ân phụ nghĩa, nghe được
lúc này chỉ là gật đầu: "Ngươi đãlàm gì hắn?"