không thấy chút kiêu căng nào lại có thể cảm giác được nàng không có gì
đáng ngại.
Ánh mắt co lại một cái lại hạ mắt xuống nhìn, váy áo này nhìn tinh
xảo lại mang theo sự tùy ý thoải mái, rõ ràng là váy áo mặc ở nhà.
Cho nên, Hưa gia Tam tiểu thư làm sao lại có thể là người nhạt nhẽo
chứ!
Chẳng quả là ở trước mặt người ngoài giả vờ dáng vẻ thanh cao mà
thôi, ở nhà lại mặc váy áo đỏ như vậy.
Ha…
Giống như là đã bị dọa sợ, ngơ ngác nhìn A Đoàn cùng với bảy tám
nha hoàn vây quanh phía sau. Hai gò má tái nhợt không có chút máu nào,
vết thương trên đầu, váy áo trắng tinh bị dính bụi đất, nhìn thế nào cũng
thấy đáng thương. A Đoàn dừng bước chân lại, sắc mặt không thay đổi
đánh giá Trương Ninh An một lần từ trên xuống dưới.
Sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Bán Đông.
“Là một đứa ngốc sao?” âm thanh trong trẻo nghiêm túc.
Lời này vừa nói ra, Bán Đông suýt chút nữa không duy trì được vẻ
mặt, khóe miệng co giật nghiêm trọng, cố gắng nhịn không để cho mình
cười ra tiếng, trong nhất thời không trả lời. Trương Ninh An cũng bị câu
hỏi này làm cho nghẹn họng không thốt ra được lời nào! Hứa Tam tiểu thư
này không hiểu một chút nào về đối nhân xử thế sao? Người xa lạ nhìn
đáng thương như vậy bản thân nàng chẳng lẽ không nên hỏi thăm một câu
sao?
Chẳng trách người bên ngoài nói Hứa Tam tiểu thư này không thích
nói chuyện với người bên ngoài, hóa ra là bởi vì không biết nói chuyện!