A Đoàn liếc trắng mắt nhìn An Dương một cái “Bát tự còn chưa xem
đâu, ngươi cũng nên rụt rè mộtchút chứ.”
“Nếu ta rụt rè, ta cùng với Đại ca của ngươi thật sự sẽ không là gì cả!”
Tay chống cằm nhắm mắt, khóe miệng nhếch lên, tâm tình rất tốt theo
tiếng nhạc từ nhẹ, hiển nhiên là nghĩ đến Hứa Tiêu Nhiên. A Đoàn cũng
không quấy rầy nàng, cũng không coi trọng việc này, trước mắt cũng không
có cơ hội tốt hơn để nói rõ. Hơn nữa, với tính tình của An Dương, có nói
cũng vô dụng.
Người khác thì đụng vào tường sẽ quay đầu, còn nàng cho dù đụng vỡ
nhất định cũng sẽ không quay đầu.
Nếu như lời nói có tác dụng, nàng sẽ không phải là An Dương nữa.
Tầm mắt tùy ý quét qua, đúng lúc đụng phải một vị cô nương đang
nhìn mình. Tầm mắt giao nhau, cônương kia cũng thấy xấu hổ, cười cười
với A Đoàn, giơ chén rượu trong tay về phía A Đoàn, nụ cười thỏa đáng
làm cho người ta cảm thấy khiêm tốn lại tự nhiên hào phóng.
Đấy là con gái của Lý thái phó, Lý Thu Phù.
Khuôn mặt trái xoan, mày lá liễu, một đôi con ngươi như làn sóng
nước lăn tăn. Sinh ra trong gia đình thư hương thế gia, toàn thân cũng toát
lên khí chất thư hương, cũng không làm mất đi vẻ tự tin thanh cao, giống
như giờ khắc này, như gió xuân làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải
mái. Cho dù trong lòng đang cảm thấy như thế nào, ít nhất trên mặt là vẻ
điềm đạm nhã nhặn. A Đoàn cũng cười, cầm chén rượu trước mặt giơ lên.
Tầm mắt lại chuyển, nhìn về một vị cô nương quần áo xanh lá từ đầu
đến cuối đều cúi đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim. Đó là Lan Diên, con gái
của thế gia vọng tộc mấy trăm năm về hoa lan, nguồn gốc ban đầu của gia
tộc nhà nàng mình cũng không biết, dù sao lịch sử mấy trăm năm đến bây