Cửa bị đóng lại, đu quay chậm rãi đi lên. Tiếng ồn ào hỗn loạn đột
nhiên trở lên ngăn cách, Mạc Trăn nhìn phong cảnh bên ngoài cửu sổ, tâm
cũng dần dần bình tĩnh lại.
A Diêu ghé vào cửa sổ, tràn trề niềm vui nhìn cảnh quan bên dưới.
Mạc Trăn cũng nâng vành mũ lên không ít, nói với A Diêu phía đối diện:
“Nếu cô có thể bay cao như vậy, còn đặc biệt chạy tới ngồi đu quay làm khỉ
gì?”
Nếu A Diêu không thể ngồi xe, như vậy cũng không thể ngồi vòng đu
quay.
A Diêu: “……”
Những khó khăn của quỷ chẳng ai hiểu được đâu.
“Tự mình bay không giống với ngồi trên đu quay bay!”
Mạc Trăn: “……”
Cũng đúng, thật sự rất khác nhau nha.
Đu quay chậm rãi ‘bò’ lên, Mạc Trăn cũng không nói nữa, cô cảm
thấy ngồi đu quay cùng người này quá tẻ nhạt!
Trong không gian bịt kín, trai đơn gái chiếc như vầy mà không làm
chút gì đó đỏ mặt tim đập cũng thực xin lỗi vòng đu quay đi! (=.=)
“Cô đang nghĩ cái gì vậy?” Giọng nói lạnh lùng từ phía đối diện
truyền đến, đánh gãy ảo tưởng của A Diêu. Cô giả vờ ho khan hai cái, ngồi
thẳng người dậy, “Không, không có gì.”
Mạc Trăn lại nhìn cô vài lần, không nói nữa. A Diêu cũng ngồi im
được một lúc, thấy đu quay sắp tiến gần điểm cao nhất lại bắt đầu phấn