"Bây giờ ta đã tin cô ta không có ác ý với con, bởi vì chỉ số thông
minh của cô ta không đủ."
". . ."
"Cô ta nhập vào người nào?”
"Một con mèo hoang."
". . ."
Lần này Thần Côn im lặng thật lâu, mới gõ ra một hàng chữ, "Rất có
sáng tạo."
Mạc Trăn: ". . ."
Sau khi Thần Côn khen A Diêu sáng tạo xong, lặng lẽ offline.
Mạc Trăn: ". . ."
Cho nên nói rốt cuộc hắn lên để làm gì? !
Tắt máy tính, Mạc Trăn quay đầu nhìn một cái, A Diêu vẫn cuộn tròn
ở chỗ cũ không di chuyển, nhìn dáng vẻ có lẽ đã ngủ rồi.
Dường như sợ đánh thức cô, Mạc Trăn vô ý thức bước nhẹ, tắt đèn
trên đỉnh đầu. Tóc vừa đặt lên gối đã có một nhúm lông mềm mềm sáp tới,
cọ trên cổ có chút ngứa.
Mạc Trăn mở mắt ra, rũ mắt nhìn ngực mình. A Diêu phất cái đuôi
nhỏ trước ngực anh, còn không ngừng rướn đầu lên lại gần.
Mạc Trăn híp híp mắt, theo bản năng rụt cổ một cái. A Diêu bất mãn
meo một tiếng, như đã lấy hết sức lực bú sữa mẹ, rướn cổ lên hôn khóe
miệng Mạc Trăn một cái.