Mạc Trăn chăm chú nhìn anh ta, mím môi không nói một lời.
Giang lão gia ho khan một tiếng, cuối cùng cũng lên tiếng: "Nhan
Nhan là cháu gái ngoại của tôi, chuyện của nó tôi không thể không quản.
Cậu Mạc là nhân vật của công chúng, rất nhiều chuyện không tiện ra mặt,
chuyện này vẫn nên để tôi xử lý đi."
Mạc Trăn không biết bối cảnh của Giang gia, nhưng vẫn có chút bản
lĩnh nhìn người. Vị Giang lão gia này, nhìn một cái là biết không phải là
hạng người bình thường gì. Anh gật đầu, đáp: "Vâng."
Hiệp thương hoàn thành, Giang lão gia lại đánh giá Mạc Trăn. Ánh
mắt sắc bén quét lên trên người mình, dù là Mạc Trăn cũng khó đỡ nổi.
Cũng may không bao lâu sau Giang lão gia đã mở miệng: "Không biết buổi
trưa cậu Mạc có việc bận gì không? Ba mẹ Nhan Nhan lát nữa cũng tới đây,
nếu cậu không chê, thì ở lại hàn xá ăn một bữa rau dưa." (hàn xá: có nghĩ là
"nhà nghèo", tỏ ý khiêm nhường là nhà mình không bằng nhà người khác,
đồng thời cũng tỏ ý bản thân mình kính trọng người khác.)
Sư phụ đợi chút, thầy đang chuẩn bị làm gì! Nội tâm đại sư huynh giơ
tay Nhĩ Khang*.
Da mặt Lê Nhan cũng không nhịn được hơi co giật, cái cảm giác con
rể chờ được ba mẹ vợ kiểm duyệt là sao thế này! Cô còn chưa chuẩn bị tâm
lý thật tốt, không, ba mẹ vợ nhất định cũng chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt!
"Vậy thì cám ơn ông ngoại đã chiêu đãi." Mạc Trăn lộ ra nụ cười vô
cùng thân sĩ
Phi phi, ai là ông ngoại của cậu! Gọi loạn cái gì mà gọi! Đại sư huynh
lại muốn xông lên đấm cậu ta một cú, hơn nữa còn muốn đấm lên mặt cậu
ta!