CHÂU PHI NGHÌN TRÙNG - Trang 236

“Sao cơ?” Farah bảo. “Ông Do Thái từ bỏ yêu sách ấy hả? Lẽ ra không
phải làm vậy. Chỗ thịt đó ông ta có quyền định đoạt chứ, chút ít ỏi đó đổi
lấy toàn bộ số tiền kia cơ mà.”

“Nhưng Shylock khả dĩ làm gì đây,” tôi đáp, “khi không được làm chảy
giọt máu nào?”

“Memsahib,” Farah nói, “ông ấy có thể dùng con dao nung đỏ. Thế sẽ
không gây chảy máu.”

“Ngoài ra,” tôi bổ sung, “lão chẳng được cắt ít hay nhiều hơn một pound

“Người Do Thái lại còn ngại chuyện đó sao?” Farah nói, “Ông ta có thể cắt
tí một, cầm sẵn cái cân, cho tới khi đủ một pound. Ông ta không có bạn bè
nào bày cách cho hay sao?”

Gương mặt Somali nào cũng chứa đựng một nét gì đó rất kịch tính. Farah,
chỉ với vài biến đổi tinh tế ở nét mặt và dáng điệu, giờ đã có diện mạo như
lâm vào hiểm nguy, như đang thực sự hiện diện ở tòa án Venice, đang đặt
cả con tim vào bạn hay người đối tác Shylock của mình, vào những bộ mặt
đám đông bạn bè Antonio, và cả vào sắc diện chính quan tổng trấn Venice
nữa. Mắt Farah đảo khắp thân hình chàng lái buôn từ đầu đến chân, tập
trung vào bộ ngực trần trụi trước mũi dao.

“Memsahib nghĩ xem đi,” anh ta nói, “ông ấy có thể cắt từng mẩu nhỏ một,
tẹo teo thôi. Ông ấy có thể hành cho gã kia chết đi sống lại, thậm chí lâu
thật lâu trước khi thu đủ một pound thịt của mình.”

Tôi bảo: “Nhưng trong truyện người Do Thái kia đã từ bỏ ý định ấy”

“Vâng, như thế quả thật đáng tiếc, Memsahib ạ,” Farah nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.