cũng sẽ không bị cảm lạnh.
Cô nói xong trong đầu thật ra đã âm thầm quyết định, vì thế cũng
không để ý phản ứng của Chu Khởi, quay người bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Con cáo đã đi đến bước này làm sao có thể dễ dàng buông tha con
mồi, cho nên Chu Khởi nghe cô nói xong, nhàn nhã sải bước chân, đi đến
trước mặt cô.
Hắn trực tiếp đè lại cổ tay của cô, ở phía trên đỉnh đầu của cô mở
miệng: "Ghét bỏ tôi sao?"
Hứa Nùng sửng sốt, quay đầu lại nhìn hắn.
Chu Khởi rủ mắt nhìn cô, sắc mặt không quá rõ ràng, "Nếu là ghét bỏ
tôi, em cứ nói thẳng, tôi có thể quay về ký túc xá ở."
"À, không phải..."
"Tôi tuy rằng nghèo, nhưng cũng không phải mặt dày mày dạn, em là
con gái buổi tối lại đi phim trường bên kia, tôi không thể an tâm."
Nói xong, còn thật giống như là muốn rời đi, tuyệt không dài dòng dây
dưa, trực tiếp xoay người đi về phía cửa.
Hứa Nùng lần này xấu hổ hay bất an gì cũng không quan tâm nữa, cô
sợ Chu Khởi thật sự hiểu lầm mình là bởi vì ghét bỏ hắn mới đi ra ngoài,
nhanh chóng kéo chặt hắn.
"Không có! Anh đừng có đoán mò!"
Chu Khởi cũng không quay đầu lại, chỉ để lại cho cô một cái bóng
lưng.