"Đừng lộn xộn!"
Chu Khởi lần nữa mở miệng, ngữ khí có chút nặng nề hơn lúc đầu,
Hứa Nùng nghe ở khoảng cách gần, luôn cảm thấy trong giọng nói của hắn
cũng nhiều hơn một chút trầm khàn mà lúc trước không có.
Hứa Nùng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng có thể cảm giác
được sự thay đổi của hắn, thậm chí cánh tay vòng trước người cô cũng chặt
hơn trước, cô không thể nào thoát ra được, cho nên động tác chỉ có thể dần
dần chậm lại.
Chu Khởi ôm cô trì hoãn tại chỗ một hồi lâu, sự khô nóng trong lồng
ngực mới dần dần lắng xuống.
Hắn rủ mắt đánh giá cô gái nhỏ trong ngực một chút, không nhìn thấy
mặt, nhưng đôi tai xinh đẹp trắng nõn, lúc này cũng là nhuộm màu đỏ ửng.
Chu Khởi nhếch môi cười, cằm còn đặt ở trên vai Hứa Nùng, mở
miệng hỏi: "Vừa rồi giãy dụa cái gì? Không phải tôi nói phía sau có cái gì
sao."
Hứa Nùng lúc này ngược lại bình tĩnh hơn một chút, tuy rằng vẫn cảm
thấy xung quanh tràn đầy xấu hổ, nhưng là không đến mức khiến cô xấu hổ
đến không khống chế được.
Cô cố nén, nhỏ giọng thăm dò hỏi một câu: "Rất... Rất rõ ràng sao?"
"Em nói xem?" Chu Khởi giật giật cằm, ở trên vai cô xê dịch vị trí,
"Tôi cách xa như vậy cũng nhìn thấy, em nói xem có rõ ràng hay không?"
Hứa Nùng lúc này lại có chút gấp gáp, cũng không phải cái gì khác,
chính là cảm thấy nếu quả thật như Chu Khởi nói, vậy cô lát nữa làm thế
nào quay về khách sạn đây!