độ của dì nhỏ, cô ta quả thật coi như là cho dì một ít hy vọng, để cuộc sống
của dì nhỏ bớt nặng nề.
Cho nên Chu Khởi mới chậm chạp không có động tác gì, dì nhỏ bên
kia lại có chuyện gì, hắn liền sớm né đi.
...
Bà Chu cũng không muốn nói thêm về cái đề tài này nữa, thật sự rất
phiền lòng.
Vì thế đầu đề câu chuyện liền chuyển, hỏi Chu Khởi: "Này, con cùng
con dâu mẹ ở nhà đấy à? Chuyện lúc trước đã nói cho con bé biết rồi đi?
Nó có phản ứng gì? Có phải rất thất vọng hay không?"
"Vâng, nói rồi, thất vọng có một chút, nhưng không tính là quá
nghiêm trọng."
Bà Chu "Chậc" một tiếng, "Mẹ vừa nói hay là chúng ta cho con bé tiền
quay phim, con lại cứ không chịu! Mẹ nhìn con giả nghèo giả khổ đến độ
keo kiệt, cho vợ tiền tiêu cũng tiếc!"
Chu Khởi bị mẹ hắn chọc tức đến bật cười, "Mẹ, mẹ đừng náo loạn,
chuyện này con sau đó đã nói với cô ấy rồi, đáp án của cô ấy cũng không
khác lắm với suy nghĩ của con, hơn nữa rất nghiêm túc cảnh cáo con,
không thể dấu cô ấy làm cái động tác nhỏ gì, nếu không cô ấy sẽ tức giận."
"Ôi? Thật vậy sao?" Bà Chu ở đầu kia cười, "Ừ, không hổ là con dâu
mẹ chọn, ánh mắt của mẹ quả nhiên sẽ không tệ, thật là đứa bé ngoan a."
"..."
"Cho nên con có thể nhanh hơn chút hay không?! Mẹ rốt cuộc lúc nào
có thể uống trà của con dâu a!"