Hắn một phen kéo người vào trong ngực, giơ tay thay cô lau nước mắt
trên mặt.
"Vợ à, làm sao vậy? Ai bắt nạt em?"
Hứa Nùng cứ như vậy nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mắt,
một lúc lâu sau, cô mới chợt mở miệng nói: "Chu Khởi."
"Ừ?"
"Lúc trước anh nói, muốn cho em một gia đình... Lời này, bây giờ còn
tính không?"
Thật ra những lời như vậy, đổi thành một giờ trước, Hứa Nùng cũng
không đoán được là chính mình sẽ nói ra.
Nhưng hiện tại cô thật sự rất tuyệt vọng, cô cảm thấy bản thân giống
như bị người một lần lại một lần dìm xuống nước, cô giãy dụa thở dốc
muốn nổi lên trên mặt nước, nhưng lại không tìm thấy bất kỳ biện pháp cứu
mạng nào.
Mà khoảnh khắc Chu Khởi xuất hiện kia, với cô mà nói, liền giống
như thấy được cọng cỏ có thể cứu mạng.
Cô muốn nắm lấy, phát điên muốn nắm lấy.
...
Lời của Hứa Nùng nói xong, Chu Khởi ngẩn người, rủ mắt nhìn cô,
nhận ra cô gái này cũng không có bất kỳ dấu vết đang nói đùa nào, ánh mắt
thậm chí so với bất kỳ lúc nào cũng muốn nghiêm túc hơn.
Hắn giơ tay lại xoa xoa nước mắt mới chảy ra của Hứa Nùng, tiếp đến,
túm cổ tay của cô đi tới bên đường.