người lại đột nhiên xuất hiện chiếc xe thể thao màu đen kia.
Người ngồi ở ghế lái rất khoa trương, trực tiếp hạ toàn bộ cửa sổ xe
xuống, một tay đặt lên vô lăng, một tay đặt lên cửa sổ xe, rất nhàn nhã
chậm rì rì lái xe đi theo bên cạnh cô.
Hứa Nùng có chút tức giận, cô quay đầu nhìn về phía hắn, nói: "Anh
đã nói sẽ cho em thời gian bình tĩnh."
"Anh cho rồi a. Tối qua anh không có làm phiền em đi? Anh bây giờ
đi theo em cũng không chủ động nói chuyện với em mà? Cái này còn
không xem là cho em thời gian sao?"
"..."
Hứa Nùng ngay cả ý nghĩ lườm hắn cũng không có, bước chân càng
lúc càng nhanh, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi người đàn ông này.
Nhưng dáng vẻ tức giận của cô, ở trong mắt Chu Khởi hoàn toàn là
càng nhìn càng đáng yêu, vốn là trái tim thấp thỏm một đêm, lúc này ngược
lại thả lỏng một chút.
Hắn nhìn bóng lưng của cô, ý cười của lười biếng trên mặt càng ngày
càng nhiều.
...
Sau đó, sau khi Hứa Nùng đi vào sân trường, cố ý liếc một cái về phía
sau.
Quan sát một lúc lâu thấy người đàn ông kia không đi theo vào, cô
lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Đi về phía trước hai bước, trước mặt bỗng nhiên đụng phải nam thần
mà lúc trước Lưu Ngải thầm mến, Trần Minh. Gần đây lúc cô tập luyện