Nhưng Chu Khởi giống như không nhìn thấy cũng không cảm nhận
được, cái gì cũng không nói, giống như trước không coi ai ra gì quan sát
dấu vết màu đỏ trên cổ tay của Hứa Nùng.
Hai người mà Chu Khởi vừa mới nhắc tới, là bảo mẫu và lái xe của
Chu gia.
Hai người nghe thấy phân phó của cậu chủ, lúc này cũng đều nhanh
chóng chạy chậm tới.
Dì nhỏ vẫn còn sững sờ đứng tại chỗ, thấy thật sự có người đi về phía
bọn họ bên này, muốn xuống tay với Cố Thiến Thiến, lập tức kêu lên: "Tôi
xem ai dám động đến Thiến Thiến! Muốn đem nó ném ra ngoài! Vậy thì
cũng đem tôi ném ra đi!"
Lời này của bà ta vốn dĩ chính là lấy bản thân ra uy hiếp Chu Khởi,
trước kia loại chuyện này bà ta đã từng làm quá nhiều rồi, hơn nữa mỗi lần
đều có tác dụng.
Lại không ngờ, lần này Chu Khởi một chút phản ứng cũng không có,
thậm chí ngay cả đầu cũng không nâng lên, thuận miệng phân phó: "Dì nhỏ
là trưởng bối, bà nói cái gì thì là cái đó, lời vừa rồi các người đều nghe thấy
đi?"
Giọng nói của Chu Khởi không có cảm xúc gì, có chút lạnh.
"Chiếu theo mà làm đi."
Người có mặt ở đây đều sững sờ, có điều cũng may chú Trương lái xe
phản ứng đủ nhanh, tuy rằng không có thật sự giống như Chu Khởi nói đem
người ném ra ngoài, nhưng cũng mang theo thái độ mạnh mẽ, túm lấy
người đuổi ra ngoài.