CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 80

Lúc đó, Tiểu Nhiếp đã bắt kịp, miệng vẫn đang thở phì phò. Triều

Nhan nở nụ cười chuyên nghiệp, chìa danh thiếp của mình ra: "Xin chào,
giám đốc Trác. Tôi là Đỗ Triều Nhan, MC đài truyền hình thành phố C, tôi
muốn thực hiện một bài phỏng vấn ngắn với ngài, không biết có tiện
không?"

Trác Thanh Liên cầm tờ danh thiếp, nhìn chằm chằm vài giây, rồi

ngẩng đầu, ánh mắt xoáy sâu trên khuôn mặt cô: "Cô đúng là Đỗ Triều
Nhan?"

"Vâng". Không hiểu vì sao, ba chữ "Đỗ Triều Nhan" phát ra từ miệng

anh ta, thanh âm trầm trầm, lại mang chút từ tính, cực kì êm tay.

"Nghe danh đã lâu!" Trác Thanh Liên thu lại ánh mắt phức tạp, khẽ

mỉm cười, cả khuôn mặt bỗng trở nên sinh động: "Cô Đỗ, rất vui được biết
cô".

Anh chủ động đưa tay ra, Triều Nhan vội vàng bắt chặt, ngón tay thon

dài, một cảm giác êm ái ấm áp bao trùm lấy cô, khiến hai gò má bất giác
ửng hồng.

Trước mặt người khác phái, Triều Nhan rất ít khi đỏ mặt. Vậy mà

người đàn ông đứng đối diện này lại khiến cô đỏ mặt e thẹn như cô gái
ngây thơ mới chập chững yêu lần đầu, trống ngực đánh thình thịch.

Lần đầu tiên gặp Tô Hàng, cũng là cái cảm giác này.

Năm ấy, cô mới là sinh viên năm nhất, tại góc quẹo hành lang văn

phòng hội sinh viên, gặp cậu con trai tay ôm quả bóng rổ, không sớm một
bước không chậm một chân, chạm trán với cậu ta. Cùng lúc ngẩng đầu lên,
không hẹn mà khuôn mặt cả hai đều ửng đỏ.

Chính trong khoảnh khắc đó, cô đã biết thế nào là yêu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.