Nàng cứng người. "Anh đang đùa phải
"Không. Trông giống cô giáo hồi lớp một của tôi, bà Vaughn."
"Laverne!" nàng thì thầm rõ ràng và nhìn qua vai. "Bà ấy muốn gì?"
"Có thể là cắt tóc," anh nói và vờn ngón tay cái qua núm vú nàng.
"Dừng lại." Nàng lật người và đẩy tay anh sang một bên. "Tôi không thể
tin là tôi lại để điều này xảy ra với mình một lần nữa. Bà ta còn có ở đó
không?"
"Còn."
"Anh nghĩ bà ta có thể thấy chúng ta không?" nàng hỏi.
"Tôi không biết."
"Bà ấy đang làm gì?"
"Nhìn chằm chằm vào tôi."
"Tôi không thể tin được điều này. Chỉ mới tối qua mẹ tôi cằn nhằn tôi vì
cách hành sử đáng hổ thẹn của tôi với anh ở quán Hennesey." Nàng lắc đầu.
"Giờ lại thêm chuyện này. Leverne sẽ kể với mọi người."
"Có thể lắm."
Nàng ngước nhìn anh, vẫn đang đứng giữa hai chân nàng. "Anh không lo
lắng sao?"
"Chính xác là tôi nên lo lắng về điều gì? Rằng chúng ta chỉ vừa mới đến
đoạn vui vẻ? Rằng tay tôi đã ở trên ngực của em, và tay em đã ở trên ngực
tôi, và cả hai chúng ta đã có khoảng thời gian thú vị? Khốn thật, đó đúng là
những điều tôi quan tâm. Tôi còn chưa xong. Nhưng đừng trông chờ tôi lo