CHÍ TÔN ĐÀO PHI - Trang 120

Diễm Hách cùng Thương Diễm Trạch, mà đi ở giữa hai bọn họ là một nam
tử trung niên khoảng bốn mươi tuổi, cằm ngay ngắn, ánh mắt trong sáng,
mày kiếm nghiêng nghiêng, cả người tản ra khí chất cao quý, vừa thấy đã
nhận ra là người có địa vị hơn người. Thời điểm cả ba người thấy hai người
Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên, đều là sửng sốt một chút,
nam tử trung niên khẽ thở dài, chậm dãi đi đến bên cạnh Thương Diễm
Túc, vỗ nhẹ lên vai hắn, nói: “Túc nhi, năm nay, con vẫn tới sớm như vậy
“.Nói xong ông đưa mắt nhìn về phía Lãnh Thanh Nghiên, trong mắt hiện
lên cái gì đó, nhưng cũng không có nói điều gì, chỉ hướng về phía quan tài
của Lưu hoàng hậu khom người thi lễ, nói : “Hoàng tẩu, tiểu đệ tới thăm
người. Lại là một năm đi qua, không biết ở thế giới bên kia, người có khỏe
mạnh hay không”.Người này đúng là đệ đệ của Thương Lang Hoàng,
đương kim cửu Vương gia, Thương Úc Khâm.Thương Diễm Hách đã đi
tới, đến bên cạnh Thương Diễm Túc quỳ xuống, dùng sức dập đầu ba cái,
vẻ vui đùa trên mặt đã sớm biến mất, trên mặt tràn đầy tưởng niệm còn có
nhàn nhạt ưu thương, nói: “Mẫu hậu, nhi thần tới thăm người”.Thương
Diễm Trạch ở bên cạnh Thương Diễm Hách qùy xuống, cũng dập đầu với
Lưu hoàng hậu, có điều hắn cũng chỉ trầm mặc cái gì cũng không có nói,
nhưng lại ngẩng đầu liếc nhìn phụ thân ở bên cạnh, sau đó vẻ mặt lo lắng
nhìn hai huynh đệ Thương Diễm Túc.Thương Diễm Túc cùng Thương
Diễm Hách hai người một tả một hữu dán tại bên cạnh quan tài, như hai
tiểu hài tử gắt gao rúc vào trong lòng mẫu thân, Lãnh Thanh Nghiên cùng
cửu Vương gia còn có Thương Diễm Trạch im lặng đứng ở bên cạnh.Chưa
từng nhìn thấy bộ dạng này của Thương Diễm Túc, không biết vì sao, bộ
dáng hiện tại của bọn họ khiến nàng nhớ về kiếp trước của mình, khi mà ba
mẹ mất, nàng cùng đệ đệ cũng là bộ dạng giống như vậy ngồi ôm hũ tro cốt
an ủi nhau, ngơ ngác ngồi mấy ngày.Tâm không khỏi nhẹ run run, tầm mắt
cũng trở nên có chút mơ hồ.“Chúng ta đi ra ngoài trước đi, không cần ở lại
gây trở ngại cho hai huynh đệ bọn họ”. Cửu Vương gia đè thấp thanh âm,
thở dài nói. Khẽ gật đầu lên tiếng, “Dạ”. Ra khỏi lăng mộ của Lưu hoàng
hậu, cửu Vương gia quay đầu nhìn Lãnh Thanh Nghiên cười nói: “Thật
không ngờ rằng Túc nhi lại mang ngươi đến bái tế mẫu hậu hắn”.Sửng sốt,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.