CHÍ TÔN ĐÀO PHI - Trang 65

Hay là vì những hành vi của Thương Diễm Túc, hết lần này đến lần khác
kích thích nàng? Lãnh Thanh Nghiên trầm mặc làm cho Thương Diễm Túc
tức muốn hộc máu, nhưng cuối cùng hắn vẫn chậm rãi buông tay nàng ra,
đặt tay nàng sang một bên, mà chính hắn lại là xoay người xuống giường,
đi đến phía trước tủ quần áo, từ bên trong lấy ra một bộ quần áo, trầm mặc
mặc lên. Bị bỏ lại ở trên giường Lãnh Thanh Nghiên cứ như vậy mà nhìn
hắn thay quần áo, trong mắt có một chút khó hiểu, chẳng lẽ hắn buông tha
cho nàng như vậy sao? Quả nhiên, nàng hoàn toàn không thể lý giải tư duy
của hắn, cũng hoàn toàn không biết bước tiếp theo hắn sẽ làm cái gì. Cúi
đầu nhìn quần áo trên người mình, không khỏi nhíu mày, sau đó ngẩng đầu,
lại phát hiện Thương Diễm Túc vẫn còn ở trong phòng chưa đi ra, không
biết là đang tìm thứ gì. Rất muốn bảo hắn đi ra ngoài, bởi vì nàng muốn
thay quần áo, nhưng vẫn chần chứ không dám mở miệng, chỉ sợ hắn đột
nhiên lại nổi điên, kỳ thật cho tới bây giờ, nàng vẫn không thể hiểu được,
vài lần trước, rốt cuộc là hắn tức giận vì cái gì vậy. Rất nhanh, Thương
Diễm Túc lại đi tới trước mặt Lãnh Thanh Nghiên, Lãnh Thanh Nghiên
ngẩng đầu liếc mắt một cái liền thấy hắn đang cầm một chiếc bình sứ trên
tay, chớp chớp mắt, trong lòng hoàn toàn chỉ còn lại có cảm giác vô cùng
khó hiểu. Thương Diễm Túc cũng không nói thêm điều gì, ngồi xuống mép
giường, sau đó liền vươn tay về phía Lãnh Thanh Nghiên. Theo bản năng
tránh né, nói chung, Lãnh Thanh Nghiên thật sự cảm thấy người này, làm
cho nàng nhìn không thấu, cân nhắc không ra, tiềm thức chính là không
muốn tới gần một người nguy hiểm như vậy. Tránh né của nàng làm cho
Thương Diễm Túc nơi đáy mắt xuất hiện một tia buồn bã, còn có một ít lửa
giận, nhưng lần này, hắn cũng không nói cái gì thêm, chỉ càng tiến về phía
trước, sau đó túm lấy nàng kéo tới trước mặt, cũng không để ý đến nàng có
đồng ý hay không, tự ý thoa thuốc lên vết thương trên bả vai nàng. “Đây là
thuốc gì?” Lãnh Thanh Nghiên vẫn là nhịn không được hỏi ra, bởi vì trong
nháy mắt khi thuốc kia thoa lên vết thương, nàng đột nhiên có một loại cảm
giác vô cùng quái dị. Thương Diễm Túc khẽ cau mày, đạm mạc nói: “Ta
thấy trên người nàng hình như không có vết thương nào cả?” Lời này, làm
cho Lãnh Thanh Nghiên khóe miệng run rẩy vài cái, nhịn không được nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.