Có điều, nàng bị bọn Mộc Ngâm Phong bắt đi, đến bây giờ đã mười
ngày đi? Không biết tình huống bên ngoài, rốt cuộc là thế nào.
Đối với sự trầm mặc của Lãnh Thanh Nghiên, tú bà đều đã thành thói
quen, cũng chỉ nghĩ là nàng ta không thích nói chuyện, cũng không thèm để
ý, hơn nữa cũng không biết là xảy ra chuyện gì, mỗi lần nhìn thấy “Như
Hoa”, bà liền không hiểu trong lòng có chút sợ hãi, giống như “Như Hoa”
là thần linh vậy, làm cho người ta không dám nhìn thẳng, không dám khinh
thường.
Có điều nghĩ đến tối hôm nay tài nguyên cuồn cuộn, bà liền nhịn
không được tâm hoa nộ phóng, hận không thể kéo mặt trời nhanh chút
xuống núi, ban đêm nhanh chút đến đi!