Thần Trượng, chuyến đi này coi như không tệ rồi, không cần phải ở lại nơi
nguy hiểm này làm gì.
Hắn đang muốn nói gì đó với hai nàng, đột nhiên Hắc Huyền Đỉnh
trong đan điền của hắn đột nhiên xoay tròn, một lát sau nó liền xuất hiện
trên đầu của hắn, Hắc Huyền Đỉnh điên cuồng xoay tròn lao về phía trước.
Tiết Lăng Vân trợn mắt há mồm, cái Hắc Huyền Đỉnh đó lại làm ra
hành động kỳ lạ như vậy, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Hắn vốn định lập tức rời đi, nhưng bây giờ hắn cũng không biết nên
làm gì nữa, Hắc Huyền Đỉnh là một món bảo bối quan trọng nhất của hắn,
đã từng cứu mạng của hắn rất nhiều lần, hắn không thể vứt bỏ món pháp
bảo đó được.
- Lăng Vân! Làm sao vậy?
Tống Ngọc Dao cũng nghe được âm thanh do Hắc Huyền Đỉnh phát
ra, nàng nhịn không được hỏi.
- Hắc Huyền Đỉnh của ta đã bay về phía trước!
Tiết Lăng Vân cười khổ nói, hai nàng lập tức kinh ngạc.
Suy nghĩ một chút, Tiết Lăng Vân cắn răng, nói:
- Chúng ta đợi một lát! Nếu như nó không quay trở lại thì chúng ta sẽ
lập tức rời đi, sau này nếu có thời gian sẽ đến tìm nó sau! Nơi này rất nguy
hiểm, ta cảm thấy rất bất an!