Tiết Lăng Vân bây giờ rất sốt ruột, hắn và Lý Ngọc Chân biến mất
hơn nửa tháng trời, không biết Tống Ngọc Dao sẽ lo lắng đến mức nào, hắn
bây giờ rất vội vả muốn gặp lại Tống Ngọc Dao.
Tiết Lăng Vân cùng Lý Ngọc Chân rốt cục bay tới phía trên Ngọc
Trúc Phong, hai người từ trên không trung hạ xuống trúc lâm.
Trúc lâm cực kỳ yên tĩnh, từng cầy trúc xanh tươi nhẹ nhàng lắc lư
theo chiều gió, Tiết Lăng Vân kéo Lý Ngọc Chân đi nhanh về phía trước, ở
phía trước chính là căn nhà trúc của ba người.
- A Dao!
Tiết Lăng Vân hét lên một tiếng.
Đẩy cửa nhà trúc ra, hình ảnh trước mắt khiến cho hắn cực kỳ khiếp
sợ.
Tống Ngọc Dao không có bên trong nhà trúc, mà ở trong đó có một
thiếu nữ đang ngồi.
Thiếu nữ này mặc một cái váy dài màu hồng phấn, cười cười nhìn Tiết
Lăng Vân cùng Lý Ngọc Chân.
- Phượng Vũ, là ngươi? Sao ngươi lại ở đây?
Lý Ngọc Chân vội vàng thả tay Tiết Lăng Vân ra, kỳ quái hỏi Lâm
Phượng Vũ.
Người thiếu nữ mặc vày hông trước đó chính là đệ tử của Lý Ngọc
Chân - Lâm Phượng Vũ, Lâm Phượng Vũ lúc này cực kỳ hưng phấn nhìn
chằm chằm vào Tiết Lăng Vân cùng Lý Ngọc Chân.
Lâm Phượng Vũ dịu dàng nói: