Sinh Môn nhất định là của ta! Chỉ là cái tên Tiết Lăng Vân đáng ghét kia. . .
Tiêu Thanh Tùng cười to một hồi, liền nghĩ tới Tiết Lăng Vân, hắn đối
với việc bại trong tay Tiết Lăng Vân vẫn một mực canh cánh trong lòng,
nguyên bản hắn cho rằng mình vốn đứng đầu trong tam đại đệ tử của
Trường Sinh Môn, ai ngờ lại thua một người có tu vi kém hơn mình, thật là
sỉ nhục!
- Hừ, sẽ có ngày ta rửa sạch mối nhục này! Trong tay ta có Trường
Sinh Kiếm, lại có sư thúc tổ làm chỗ dựa, Tiết Lăng Vân lấy gì sánh với ta!
Tiêu Thanh Tùng cười lạnh, trên mặt của hắn lộ ra vẻ đắc ý, hắn lập
tức hướng Minh Hà động phía sau núi bay đi, Ngô Minh hiện đang ở chỗ
đó chờ hắn.
Đi vào trong Minh Hà động, Tiêu Thanh Tùng cẩn thận quan sát cái
sơn động này, trong sơn động vậy mà vô cùng rộng rãi và sáng sủa, căn bản
không giống như là nhìn thấy vẻ bên ngoài.
Ngô Minh cũng hài lòng nhìn Tiêu Thanh Tùng, căn cốt của Tiêu
Thanh Tùng rất không tồi, tuy rằng tu vi hơi yếu, nhưng là kinh qua hắn chỉ
bảo nhất định sẽ đột nhiên tăng mạnh đấy!
- Tiêu sư điệt, ngươi tuổi còn nhỏ đã tu luyện đến cảnh giới Nguyên
Anh, rất là không tệ! Trường Sinh Môn này sớm muộn cũng giao vào trong
tay những người tuổi trẻ các ngươi, ngươi phải hảo hảo tu luyện ah!
Ngô Minh cười ha hả nói.
- Xin sư thúc tổ yên tâm, đệ tử nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của
các vị trưởng bối, nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện, tương lai phải đem
Trường Sinh Môn phát dương quang đại!
Tiêu Thanh Tùng nghe Ngô Minh nói xong, hắn hưng phấn nói.