Tiết Lăng Vân tò mò nhìn Triệu Thiên, nói:
- Triệu Thiên, ta không phải bảo ngươi xuống núi sao? Ngươi tại sao
lại trở về rồi?
Triệu Thiên có chút sợ hãi nhìn Tiết Lăng Vân một cái, ấp a ấp úng
nói:
- Tiền bối, ta... ta thật sự không còn chỗ nào để đi cả, thân... thân nhân
của năm đó đều bị người của Bạch Cốt Thiên Tà Tông giết hết rồi. Ta dưới
chân núi sinh sống một thời gian, cuối cùng vẫn là quyết định trở lại bái
kiến tiền bối!
Tiết Lăng Vân nhíu nhíu mày, hắn đối với Triệu Thiên không có hảo
cảm cũng không có ác cảm, người này coi như đã giúp mình một chuyện,
sau đó Tiết Lăng Vân cũng cho phép Triệu Thiên lưu lại đây.
Triệu Thiên ở chỗ này vài ngày, đừng nhìn hắn làm người tục tĩu nhát
gan, nhưng hắn cũng là người có công phu giao tiếp không tệ, rất nhanh
cùng Tiết Lăng Vân và những đệ tử của hắn hòa nhập với nhau.
Vài ngày sau, Triệu Thiên cũng chính thức bái Tiết Lăng Vân làm sư
phụ, Tiết Lăng Vân miễn cưỡng thu nhận hắn, điều này làm cho nội tâm
của Triệu Thiên cực kỳ vui mừng.
Năm đó Triệu Thiên tiến vào Bạch Cốt Thiên Tà Tông là bị bất đắc dĩ,
lần này hắn bái Tiết Lăng Vân làm sư phụ là xuất phát từ nội tâm của mình,
hắn kính sợ thực lực của Tiết Lăng Vân, cũng cảm thấy Tiết Lăng Vân là
một người tốt, bái người như vậy làm sư phụ mới có lợi mà không có hại gì
cho mình.
- Sư phụ, ngài đã có nhiều đệ tử như vậy, vì sao không cân nhắc
chuyện chính mình thành lập một tông môn!