cơ hồ không còn đồng xu dính túi. Hai xe kim ngân đó, chỉ có thể tạm thời
phá giải cảnh khốn quẫn. Những nữ tử mỹ mạo kia, Phương An Nhiên trong
lòng muốn đụng tới nhưng phải cắn răng bỏ qua. Làm nghề mua bán này ai
cũng biết, một tấm thân xử nữ đáng giá hơn mười lần so với tấm thân hoa
tàn bại liễu!
Vì tiền, Phương An Nhiên cũng phải cắt bỏ dục niệm, thành thành thật thật
mang theo các nàng trở lại Đông đô, chia ra bán cho kỹ viện. Duy chỉ có
một nàng dung mạo xinh đẹp nhất, thật sự làm cho Phương An Nhiên
không nỡ, lại nổi hứng thú bừng bừng chạy tới Túy hồng nhan mua cái sơ
hồng, thế mà lại gặp người kia. . .
"Ta nói. . ." Phương An Nhiên hạ quyết tâm, giơ đầu là một đao, rụt đầu
cũng là một đao. Nói ra, hiện tại chỉ cần bảo trụ mệnh, cùng lắm thì suốt
đêm trốn khỏi Đông đô. Cho dù người nọ thế lực lớn, chẳng lẽ Phương An
Nhiên không chạy trốn tới Đông Ngô được sao?
Tần Phi nín hơi tập trung tư tưởng suy nghĩ, sợ nghe sót một chữ.
Phương An Nhiên run giọng nói ra: "Ngày đó, ta đến mua sơ hồng, đã có
một thư sinh chừng hai mươi tuổi ngồi trong góc, mỗi lần đều ra giá cao
hơn ta. Khi đó, ta uống nhiều quá, mới vừa buôn bán xong, trong túi áo
cũng có tiền, cũng có ý cùng hắn đấu giá. . . Cho đến khi giá tiền lên đến
một ngàn lượng!"
Tần Phi không khỏi âm thầm tắc luỡi, một ngàn lượng, một tuần kiểm rách
nát như mình phải làm ba trăm ba mươi tháng mới có ngần ấy tiền. Những
người này đúng là điên rồi, trong kỹ viện đánh cuộc, ném một lần trăm
lượng vàng còn chưa đủ, ném cả ngàn vàng.
Nhìn được sắc mặt Tần Phi, người từng trải như Phương An Nhiên cũng
đoán được hắn đang suy nghĩ gì, lẩm bẩm nói: "Ngươi chưa từng thấy nữ tử
kia, nếu như là gặp qua, ngươi chỉ biết, một ngàn lượng, nếu là có thể thân
cận nàng lần đầu tiên, cũng thật đáng giá. Túy hồng nhan mua nàng từ trong
tay của ta mất năm ngàn lượng. . . Cái gì là khuynh quốc khuynh thành, cái
gì là quốc sắc thiên hương, đều không đủ hình dung vẻ đẹp của nàng. Họa
sĩ của Túy hồng nhan cũng chỉ có thể vẽ ra một phần vạn thần thái của
nàng. . ."