"Giống như ngươi đã từng sử dụng Giảo Hồn Sát , chính xác điển hình sưu
cao thuế nặng của trời! Sát sự thính đều là tinh anh Đại Sở, nghe nói mặc
dù là con của thân vương, cũng không có thể theo cửa sau vào Sát sự thính .
Ngươi là con quỷ nhỏ bại gia, tại sao có thể là người của sát sự thính?"
Dịch Tiểu Uyển lúc này mới thay đổi sắc mặt, một hồi lâu mới tự giễu nói:
"Khó trách Đằng trấn thự nói, Tần Phi người nầy, giảo hoạt như hồ ly.
Những lời này, ngươi tin hay không cũng được, dù sao ta đã tin."
Tần Phi xoay người sang chỗ khác, đôi mắt sáng ngời, hướng đầu ngõ đi
tới, miễn cưỡng nói: "Ta bất kể ngươi là đến xem cái thân xác thối tha của
ta, hay là nhàn rỗi nhàm chán muốn tới tuần kiểm sở nằm vùng. Phố chợ
nhai ta đã dẫn ngươi đi, sau này chúng ta nước sông không phạm nước
giếng, việc ai nầy làm, đường ai nấy đi!"
"Này. . ." Dịch Tiểu Uyển nhìn bóng lưng Tần Phi, mặt tức giận cắn môi
hồng, kêu lớn: "Không tin cũng được. Đừng nói bổn cô nương không đề
cập tới rõ ràng với ngươi, Yến vương thế tử quấn quýt si mê Đường Đại
Nhi đã đã nhiều năm, hai ngày nữa hắn sẽ từ Bắc cương trở về Đông đô.
Tốt nhất là ngươi tìm cớ rời Đông đô đi tránh đại nạn lâm đầu, nếu không. .
."
Tần Phi cũng không quay đầu lại, hừ nhỏ một tiếng, chậm rãi tiêu sái rẽ vào
hẻm nhỏ. . .
Cửa bắc thành Đông đô, có tiếng rầm rập như gió cuốn. Quan binh coi
thành nhìn ra, xuất hiện quân kỳ nền đen trên có thuê một con mãnh hổ màu
trắng đang giương nanh múa vuốt. Tất cả tay cầm trường thương, tay cầm
chắn đỡ, khom người thi lễ.
Bạch hổ hắc kì chính là quân kỳ Bắc cương quân. Đây là một nhánh quân
quân đội đóng ở bắc phương Đại Sở. Hai trăm năm trước cùng man tộc thảo
nguyên anh dũng chiến đấu, chiến trường máu chảy thành sông.
Bạch hổ hắc kì uy danh hiển hách. Chính xác hai trăm năm trước một đao
một thương đánh ra tới hy sinh gần tám mươi vạn tướng sĩ. Yến vương
đương triều đóng ở Bắc cương, tay cầm hai mươi vạn hùng binh, từng năm
lần xua quân chinh phạt thảo nguyên, đuổi man tộc ra ngoài ngàn dặm, có
danh vọng rất cao ở trong quân đội.