Chad là một cậu bé trầm lặng, nhút nhát. Một ngày nọ, sau
khi đi học về, cậu nói với mẹ rằng cậu muốn làm thiệp
Valentine để tặng tất cả các bạn trong lớp. Trái tim người
mẹ thắt lại, bà thầm nghĩ: "Ước gì con đừng làm thế!" bởi
bà đã từng thấy đám trẻ tan học về vừa đi vừa cười đùa, và
trò chuyện râm ran. Nhưng Chad chưa bao giờ ở trong số đó. Tuy nhiên, bà
vẫn quyết định giúp con mình. Bà mua giấy, keo và bút chì màu. Tối nào,
Chad cũng cặm cụi làm để cho đủ cả 35 tấm thiệp.
Ngày Valentine đến, Chad rất háo hức. Cậu bé cẩn thận xếp tất cả thiệp vào
cặp và nhảy chân sáo đến trường. Người mẹ quyết định sẽ nướng món bánh
quy mà Chad rất thích và sẽ đãi cậu cùng với một ly sữa khi Chad tan học về
nhà. Bà nghĩ rằng ắt hẳn Chad sẽ rất thất vọng, và những điều bà làm sẽ có
thể giúp cậu bé dịu đi đôi chút. Bà cảm thấy rất buồn khi nghĩ rằng Chad sẽ
chẳng nhận được nhiều thiệp, và có thể là chẳng có tấm nào cả.
Trưa đến, người mẹ đã chuẩn bị xong tất cả. Khi nghe tiếng bọn trẻ bên
ngoài, bà vội nhìn qua cửa sổ. Đám trẻ vẫn cười nói và vui vẻ. Và, như
thường lệ, Chad vẫn đi một mình ở phía sau. Nhưng cậu bé đi nhanh hơn
mọi ngày. Người mẹ thầm nghĩ rằng có lẽ Chad sẽ òa khóc ngay khi bước
vào nhà. Bà thấy hai tay cậu bé trống không, không có lấy một tấm thiệp
nào, và bà nén nước mắt khi cánh cửa phòng bật mở.
"Mẹ có bánh và sữa cho con đây!", bà cố tỏ ra vui vẻ.
Nhưng cậu bé hầu như không để ý là mẹ đang nói gì. Cậu bước vào nhà,
khuôn mặt ngời sáng, và luôn miệng nói rằng: "Không một ai cả! Không một
ai cả!".
Trái tim người mẹ thắt lại.
Và rồi cậu nói tiếp: "Con đã tặng thiệp cho tất cả các bạn đấy mẹ ạ, con
không quên một ai cả!".
- Dave Galloway