Không gì có thể ngăn bước anh ấy
Sau một trận bỏng nặng ở cả hai chân khi mới lên năm, Glenn Cunningham
được các bác sĩä chẩn đoán rằng trường hợp của cậu là vô phương cứu chữa.
Họ cho rằng cậu bé sẽ bị tàn tật và suốt đời phải ngồi xe lăn. “Cậu bé sẽ
không bao giờ có thể đi lại được nữa,” họ khẳng định. “Không còn cơ hội
nào nữa.”
Các bác sĩä kiểm tra đôi chân của Glenn Cunningham, nhưng họ không thể
hiểu được con người cậu. Cậu bé chẳng tin vào lời các bác sĩ, vẫn một mực
bắt đầu tập đi trở lại. Nằm trên giường, với đôi chân đỏ ửng đầy những vết
sẹo chưa kéo da non, Glenn nguyện rằng: “Tuần tới, mình sẽ bước xuống
giường. Mình sẽ đi được”. Và Glenn đã làm được.
Mẹ cậu bé kể lại những lần bà vén màn nhìn ra cửa sổ, thấy cảnh Glenn rướn
tay lên nắm lấy cái cày cũ kỹ trong vườn. Nắm lấy tay cầm của nó, cậu bé
bắt đầu cuộc đấu tranh buộc đôi chân xương xẩu vặn vẹo của mình phải hoạt
động. Mỗi bước đi của cậu là một bước đau, mặt cậu bé liên tục nhăn lại, mồ
hôi túa ra như tắm. Nhưng cậu bé vẫn kiên định. Dần dần cậu đã có thể đi
từng bước ngắn, và chẳng bao lâu sau, cậu gần như có thể đi lại bình thường.
Như một phép lạ, cậu đã chạy được. Khi cậu bé bắt đầu chạy được trên đôi
chân chằng chịt sẹo bỏng của mình, cậu lại càng tỏ rõ quyết tâm hơn.
“Lúc nào tôi cũng tin là mình có thể đi được, và tôi đã làm như vậy. Còn bây
giờ tôi đang cố gắng để có thể chạy nhanh hơn bất kỳ người nào khác.” Và
cậu bé đã chứng minh rằng cậu có thể thực hiện những điều mình nói.
Cậu bé ngày ấy đã trở thành một nhà vô địch môn điền kinh đường trường
cự ly 1 dặm khi lập kỷ lục thế giới trong thời gian chỉ có 4 phút 6 giây vào
năm 1934. Anh đã được trao tặng bằng khen danh dự dành cho vận động
viên tiêu biểu nhất thế kỷ ở quảng trường danh tiếng Madison.
- Jeff Yalden
Có thể bạn sẽ thất vọng nếu thất bại, Nhưng bạn chỉ thực sự thất bại khi bạn