Tấm danh thiếp
Dave, anh trai tôi, lúc nào cũng muốn ở gần bên bà. Cả hai bà cháu cùng san
sẻ một tình yêu bất tận đối với Mẹ Thiên Nhiên, với cả những ngọn rau, đọt
khoai mà tự tay hai người đã cùng nhau vun xới trên khoảnh vườn nho nhỏ
phía sau nhà. Hễ có thời gian là anh tôi liền ghé thăm bà và dùng một tách cà
phê. Một ngày nọ, khi đến nhà nhưng không gặp bà, anh đã để lại một nắm
đất trên hiên nhà. Từ đó trở đi, điều này được coi như là “tấm danh thiếp”
của anh ấy. Khi về đến nhà, bà sẽ biết ngay là Dave đã ghé qua khi thấy nắm
đất nằm bên hiên cửa.
Dù cho tuổi thơ nhọc nhằn ở nước Ý không cho phép bà được học hành đầy
đủ, bà cũng đã cố gắng để có được một cuộc sống tốt đẹp ở nước Mỹ. Bà
luôn sống khỏe mạnh, tự lập và luôn biết cách cảm nhận cuộc sống thật trọn
vẹn. Mới đây thôi, bà bị đột quỵ và qua đời. Mọi người đều vô cùng tiếc
thương trước sự ra đi của bà. Còn với Dave, không gì có thể an ủi được anh
ấy. Người bạn lớn của anh trong ngần ấy năm qua đã không còn nữa.
Trong tang lễ của bà, anh Dave và tôi là hai trong số những đứa cháu được
hộ tang bên quan tài bà. Tại nghĩa trang, người chủ trì tang lễ hướng dẫn
chúng tôi đặt những chiếc găng tay trắng và hoa cẩm chướng mà chúng tôi
đã cài trên áo trong suốt tang lễ lên trên quan tài của bà. Rồi lần lượt từng
đứa cháu đến bên bày tỏ lòng thành kính của mình đối với bà lần cuối. Dave
đi trước tôi và, khi anh bước đến bên quan tài tôi thấy anh cúi nhanh người
xuống để nhặt một thứ gì đó. Tôi không nhìn rõ đó là gì, thế nên cũng không
chú ý lắm. Đến lượt tôi đặt đôi găng tay và hoa cạnh chỗ anh Dave đặt khi
nãy, nước mắt tôi chợt trào dâng khi nhìn thấy nắm đất nhỏ đang nằm đó,
trên quan tài của bà. Đấy là lần cuối cùng anh ấy để lại “tấm danh thiếp” của
mình cho người bà thân yêu.
- Steve Kendall
Sự vắng mặt, chẳng hạn như cái chết, sẽ đóng một dấu niêm phong lên hình
ảnh của những người mà ta yêu quý.