Mệnh lệnh đặc biệt
Nỗi kinh hoàng bóp chặt trái tim người lính tham gia cuộc chiến trong Thế
chiến thứ nhất khi anh tận mắt chứng kiến người bạn thân thiết nhất của
mình ngã xuống trong trận chiến ác liệt. Bị mắc kẹt trong đường hào dưới
làn lửa đạn vun vút trên đầu, người lính ấy hỏi đại úy của mình xem liệu anh
có được phép chạy vào vùng “Vành đai trắng” giữa hai chiến hào để mang
xác người đồng đội của mình về hay không.
“Anh có thể đi,” người đại úy nói, “nhưng tôi nghĩ không đáng phải làm như
vậy. Bạn của anh chắc chắn đã hy sinh và anh có thể cũng sẽ bỏ mạng đấy.”
Thế nhưng, những lời lẽ đó chẳng mảy may tác động gì đến người lính, và
anh vẫn cứ lao đi.
Thật lạ thường, anh đã xoay xở đến được bên người bạn của mình, nhấc bạn
lên vai, và mang anh ấy quay trở về chiến hào của đại đội. Khi cả hai cùng
ngã nhào xuống lòng chiến hào, viên chỉ huy đã có mặt để xem xét người
lính bị thương, rồi ông ân cần nhìn bạn của anh ta. “Tôi đã nói với anh là làm
như vậy không đáng mà,” ông nói với người lính đang rên xiết vì vết thương
chảy máu quá nhiều. “Anh thấy không, bạn của anh đã hy sinh, còn vết
thương này có thể làm nguy hiểm đến tính mạng của anh đấy.”
“Thưa đại úy, nhưng như vậy cũng đáng lắm chứ!” người lính trả lời.
“Anh nói ‘đáng’ nghĩa là sao?” đại úy lắc đầu hỏi lại. “Cậu ấy hy sinh rồi
mà!”
“Vâng, thưa đại úy” anh lính binh nhì trả lời. “Điều đó rất đáng làm vì khi
tôi đến nơi, anh ấy vẫn còn thoi thóp, và tôi đã rất thỏa nguyện khi nghe anh
ấy nói rằng, ‘Jim, tớ biết thế nào cậu cũng đến mà.”’
- Theo This Little Light Of Mine
Một người bạn đích thực là điều hạnh phúc lớn nhất và là điều ta ít tốn công
suy nghĩ nhất để có được.