CHIẾC CHUÔNG THẦN - Trang 122

Pét giật mình ngỡ ngàng ngẩng lên, mắt chớp chớp nhưng không tin điều
mình đang thấy. Chàng reo lên mừng đến nghẹn ngào:

- Trời ơi, Arabela. Anh đang thầm gọi em thì em đã tới. Bao giờ em cũng
dành cho anh sự bất ngờ thú vị. Nhưng lần này thì đừng biến mất nữa, nghe
em.

Cái thằng nhỏ Hôngít bao giờ cũng tìm đúng dịp để quấy rầy. Hai người
đang say đắm nhìn nhau, chưa thỏa nỗi nhớ mong xa cách thì nó đã sầm sập
chạy về. Nó kêu tướng lên:

- Anh Pét ơi, họ mang ba đến này. Xuống nhà nhanh lên.

Pét dắt tay Arabela:

- Ta xuống nhà đi. Đang có điều rắc rối xảy đến với ba anh.

Họ gặp ở phòng khách ông bác sĩ Vômatret đang ôm khư khư con chó lùn
đang ngủ. Theo lệnh giáo sư Hrômatke, bác sĩ Vômatret phải đem trả con
chó mà Noiman khi lâm bệnh tâm thần đã bắt ở đâu đó bê đến bệnh viện.
Giáo sư tưởng đây là con Paiđa của nhà Maie nên sai đưa tới đâv để trả.
Nhưng vào tới nhà, thấy con Paiđa giống in hệt con này, ngoe nguẩy đuôi
chạy ra đón thì Vômatret quvết định quay ra, đưa đến đồn công an để nhờ
họ trả lại người mất. Bà Maierôva thấy thế cuống quít níu giữ

- Con này là của nhà tôi mà.

- Kìa, con chó của nhà bà đang ngoe nguẩy đuôi dưới gầm ghế sa lông kia,
bà không thấy sao? - Bác sĩ ôm khư khư con chó, quầy quả định quay đi.

Đến nước này, bà Maierôva đành thú thật:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.