CHIẾN LANG - Trang 127

Cô không muốn, cô không muốn đối mặt với hắn, cô không muốn nhìn hắn.
Nhưng cô biết phản kháng hắn sẽ chẳng có ích gì, chỉ là dùng dằng một
cách vô nghĩa mà thôi. Mà cô lại thật sự rất muốn hắn nhanh chóng cách xa
cô ra.

Cô hít sâu xoay người lại, thấy trên tay hắn cầm một cái áo trong làm bằng
lông dê, mặt ngoài của cái áo là màu nâu đậm, bề ngoài nhìn vừa bẩn vừa
cũ, cổ tay áo còn hơi sờn, nhưng bên trong lại là lông dê trắng bông xù như
tuyết.

"Nâng tay lên." Hắn nói.

Cô rất muốn, áo lông dê nhìn qua đã thấy vừa sạch vừa thoải mái, nhưng cô
không muốn tiếp tục nợ hắn.

"Ngây ra đó làm gì." Nhìn ra sự lưỡng lự của cô, hắn nói: "Mấy ngày nữa
sẽ còn lạnh hơn, tuyết sắp rơi rồi, cô không mặc áo da lông thì sẽ chết rét."

Cô chết rét thì liên quan gì tới hắn?

Suýt nữa thì cô thốt lên câu này, lại sợ nghe thấy câu trả lời cô không muốn
nghe. Mà hắn nói không sai, không có áo lông cô sẽ chẳng sống qua được
trời tuyết. Cho nên cô đành ngậm miệng, nâng tay lên, để hắn mặc vào cho
cô. Lông dê thật ấm, thật mềm, bọc lấy cả người cô.

Hắn thắt đai lưng cho cô, mặt vô cảm nói: "Nếu có ai hỏi thì nói đây là áo
ta vứt đi, cô lấy sửa mặc."

"Ngươi lấy đâu ra cái áo nhỏ thế này?" Cô chưa kịp nghĩ đã thốt ra.

Hắn thoáng ngừng tay rồi lại tiếp tục, giọng khàn khàn: "Cướp được." Nói
xong, hắn rút tay về, xoay người tránh ra.

Nhìn bóng lưng người đàn ông kia, cô bỗng nhiên hiểu ra, trái tim thắt lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.