CHIẾN LANG - Trang 159

Hắn biết, cô cũng biết.

Cô không muốn chết, cô rất sợ. Hắn có thể thấy nỗi sợ hãi và hoảng hốt của
cô, nhưng cũng có thể thấy sự dũng cảm và kiên cường của cô. Cô không
hy vọng xa vời rằng hắn sẽ cứu cô, cô vươn tay rút con dao giấu trong ngực
ra, lúc bị kéo đến cái bàn thì dùng sức xoay người, tấn công tên Lạp Tô
đang túm tóc cô.

Không ngờ tên nô lệ đã bị đánh đến hấp hối kia lại giấu vũ khí trong người,
Lạp Tô phát hoảng, không kịp tránh ra, trên mặt đã bị rạch ra một vết máu.

Một nhát dao này khiến Lạp Tô rít gào, rút đại đao bên hông ra chém tới
chỗ cô.

Cô cầm con dao ngắn nhỏ, muốn đỡ, nhưng ai cũng biết, cô không thể nào
đỡ được. Sức lực và binh khí của hai người quá chênh lệch, cô sẽ bị chém
một đao, chết ngay tại đây.

Giúp cô rất ngu xuẩn, sẽ chỉ làm hai người cùng chết ở đây mà thôi. Muốn
chạy thoát là chuyện bất khả thi, muốn cứu cô lại càng không thể. Chỉ cần
là người có suy nghĩ, chắc chắn sẽ biết mình nên tiếp tục giữ yên lặng, tiếp
tục quỳ gối tại chỗ. Hắn không phải là người Mông Cổ, nhưng hắn rất biết
cách đánh giặc, đó là chuyện duy nhất hắn am hiểu. Trong quân đội ai cũng
biết hắn giỏi đánh trận, hơn nữa hắn cũng rất nghe lời.

Hắn là A Lãng Đằng, là dã thú, nhưng hắn là dã thú được chúng nuôi lớn,
hắn đã bị thuần dưỡng.

Chỉ cần hắn để yên, chờ mọi chuyện trôi đi, tướng quân của bộ tộc khác sẽ
đuổi đến bảo vệ hắn. Bọn họ thích nhìn Lạp Tô cao ngạo bị sỉ nhục, thậm
chí bằng lòng nhận mãnh tướng như hắn, sau đó hắn có thể trở về tiếp tục
làm Bách phu trưởng của hắn, sống cuộc đời của hắn.

Dù sao sớm hay muộn gì cô cũng sẽ chết, là người ai cũng sẽ chết...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.