CHIẾN LANG - Trang 201

Không biết vì sao cô lại luống cuống tay chân, lúc thì rơi thuốc bột, lúc thì
làm rơi vải. Ba chân bốn cẳng vất vả thay xong thuốc cho hắn, cô nói qua
loa muốn ra ngoài xem con ngựa, rồi chạy trối chết.

Hắn không quay đầu lại, không lên tiếng trả lời, nhưng sau khi cô rời khỏi
lều, lại nhịn không được đưa tay đặt lên chỗ cô vừa xoa.

Động tác của cô rất dịu dàng, không làm hắn đau, chỗ cô xoa vẫn còn nóng.

Rất nóng... Rất nóng.

Hắn không biết nên làm gì với cô bây giờ, đáng lẽ cô nên bỏ mặc hắn,
nhưng cô không làm vậy.

Trước giờ chưa có ai đối xử tốt với hắn, chưa từng có.

Sắc trời càng ngày càng tối, mặt trời đã sắp xuống núi rồi.

Lúc cô về, hắn đã nhắm nghiền mắt, nằm đắp thảm nỉ. Hắn nghe thấy cô sờ
trái sờ phải, nhưng mãi vẫn chưa chịu về chỗ thảm nỉ.

Sau đó, khi trời tối hẳn, cô vẫn cứ tiếp tục lần khần. Mãi đến khi không khí
càng ngày càng lạnh, cô mới cam chịu tới gần hắn, chui vào thảm nỉ, nằm
xuống cạnh hắn.

Không giống mấy hôm trước hắn hôn mê, vì sưởi ấm cho hắn mà cô cởi áo
ra, đêm nay cô vẫn mặc quần áo, hắn lại không mặc gì. Mặc quần áo vào sẽ
cọ đau vết thương trên lưng nên hắn chỉ đắp mỗi lớp thảm. Khi cô phát hiện
ra chuyện này, cả người cứng ngắc.

Hắn không mở mắt ra, chỉ cảm thấy cô nằm cứng đơ, giữa hai người còn
một khoảng trống lớn khiến gió thổi vào. Cô co rúm lại, run rẩy. Hắn có thể
nghe thấy tiếng răng cô đập lập cập vào nhau. Cô cố gắng chịu đựng, sau
một lúc lâu không chịu lạnh được nữa mới lặng lẽ dịch lại đây, một lúc sau,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.