CHIẾN THẦN - Trang 862

Chỉ trong nháy mắt, chúng đã bị túm cổ. Bọn chúng hoảng sợ quay đầu

lại, liền nhìn thấy vẻ mặt còn mà như không còn của Hứa Mộ Triều.

“Nào, Chiến thần tỉ tỉ đây bị mất trí nhớ, các em hãy nói lại cho tỉ tỉ

nghe, các em vừa mới nói linh tinh cái gì vậy?”

Cùng lúc đó, tại một khe núi hoang vu nằm ở một nơi sâu trong đại lục.

Lúc Minh Hoằng tỉnh lại lần nữa, chỉ cảm thấy lồng ngực hơi nhói đau.

Hắn mở mắt ra, nhìn xung quanh, thấy mình đang nằm trong một gian
phòng cũ nát, thậm chí nóc nhà còn được làm bằng cành cây, thoạt nhìn
khiến người ta có cảm giác nơi này thật xập xệ. Hắn đang nằm trên một
chiếc giường mây lạnh lẽo. Mặt sản đổ xi măng trần, đã bị người ta đi mòn
trũng cả xuống. Trên trần nhà có treo một cái bóng đèn cũ kĩ, rủ xuống thật
thấp. Ngoài ra thì chẳng còn gì hết.

©STENT

Hắn cảm thấy thật kì quái. Trong đoạn kí ức cuối cùng còn lưu lại, hắn

thấy mình đã đấm mạnh vào khối tinh thể trong lồng ngực, sau đó xuất hiện
một quầng sáng màu xanh kì lạ, không ngừng lan tỏa… Rồi hắn cứ thế dần
dần mất đi ý thức.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Cuối cùng anh cũng đã tỉnh lại.” Một bóng người gầy gò từ cửa bước

vào. Hắn có dáng người cao ráo, khuôn mặt không có gì đặc biệt, ngoại trừ
cái miệng đang nở một nụ cười thân thiện với Minh Hoằng, nhẹ nhàng gọi
hai tiếng: “Anh trai.”

Minh Hoằng ngồi dậy, lẳng lặng nhìn hắn. “… Tiêu Khắc?” Viên Tư lệnh

từng theo chân Đồ Lôi đây sao? Hắn từng bị bắt làm tù binh sau trận bại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.