CHIẾN TRANH ĐÃ BẮT ĐẦU NHƯ THẾ - Trang 173

NHỮNG NGƯỜI DŨNG CẢM NHẤT, KIÊN ĐỊNH NHẤT

Mưa dai dẳng từ tối. Đường đất lầy lội. Rất may là chúng tôi đã tới được

con đường rải đá, dù có nhiều ổ gà, vẫn còn có thể đi được. Nhưng đến cửa
ngõ Prô-xcu-rốp thì đôi chỗ đường bị lở. Tôi nhớ đoạn đường này đến suốt
đời. Đường lượn theo sườn một ngọn đồi cao dọc theo một hẻm sâu, vách
đá dựng đứng. Lái xe lấy đà đưa chiếc ZIS-101 lên dốc. Chiếc xe nặng
nhọc rú máy, lượn sang hai bên và quăng bùn thật xa. Đến chỗ ngoặt, gần
như ngay trên đỉnh đồi, động cơ rú mạnh rồi tắt ngấm. Xe trượt lùi, tuột
khỏi mặt đường, vừa tăng tốc độ vừa nhích lên sườn dốc. Đồng chí lái xe
mặt tái xanh, ngoảnh lại phái sau, quay tít vô-lăng. Tôi nhớ tới những văn
kiện tác chiến quan trọng mang theo. Xách chiếc va-li đựng tài liệu, tôi đã
hé cửa định nhảy xuống. Nhưng đôi tay thành thạo đã lái chiếc xe trườn tới
chỗ bằng phẳng rồi đứng im. Lái xe chậm rãi đưa tay run run lau khôn mặt
ướt đẫm mồ hôi:

– Có lẽ thoát nạn rồi…
Bảo trung úy tùy tùng Bô-khô-rốp kéo chiếc ZIS ra khỏi hẻm, tôi xách

chiếc va-li quý giá và khó khăn lắm mới trèo được lên mặt đường rồi đi
nhờ chiếc xe gặp đầu tiên. Một lát sau, xe chúng tôi xuống tới đồng bằng và
đã lăn bánh trên các phố phường Prô-xcu-rốp (nay là thành phố Khơ-men-
nít-xki).

Nằm trên bờ sông Nam Búc, Prô-xcu-rốp là đầu mối giao thông đường

bộ quan trọng. Những con đường uốn khúc chảy về các hướng Tác-nô-pôn,
Sê-pê-tốp-ca, Vin-ni-txa, Ca-mê-nét – Pô-đôn-xki. Do đó, tôi có cảm giác
là địa điểm mới cho sở chỉ huy không thích hợp lắm. Không quân phát-xít
sẽ không bao giờ để yên cho những đầu mối giao thông lớn. Nhưng ở đây,
dựa vào những đường dây liên lạc cố định và những nhánh giao thông rộng
rãi, việc chỉ huy bộ đội sẽ dễ dàng hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.