Trong phòng trầm tĩnh trở lại, chỉ còn Chỉ Yên đang cúi đầu cùng Mặc
Thanh ở một chỗ, không nói lời nào, cực kì mất tự nhiên.
"Ngươi trở về đi." Mặc Thanh mở miệng, Chỉ Yên như được đại xá,
vội vàng đứng lên, vỗ vỗ y phục liền lui về phía sau chạy về phía Trần điện,
trước khi ra cửa, có một chút lúng túng nói: "Đại Ma Vương vẫn đang ở
bên cạnh ngươi, nàng không đi."
Ta ngại nàng: "Ngươi thật nhiều chuyện."
Lúc này Chỉ Yên mới nắm lấy y phục mà chạy.
Ta quay đầu nhìn Mặc Thanh, nhưng chỉ thấy một mình hắn đứng
trong điện trống rỗng, thân ảnh lại có chút cô đơn. Hắn đi tới bàn đọc sách,
phía trên đã chồng chất rất nhiều văn kiện, hắn như thường ngày, dừng ở
trước bàn đọc sách, ngay sau đó bắt đầu phê duyệt công văn.
Ta đứng ở bàn đọc sách đối diện hắn, nằm ở trên bàn nhìn hắn. Đột
nhiên nghe hắn khẽ gọi một tiếng: "Chiêu Diêu, ta không nhìn thấy nàng,
có thể biết nàng ở đây cũng đủ làm ta thấy an lòng."
Hắn sợ ta lo lắng sao?
Ta xuyên qua bàn đọc sách, bay tới trước người hắn, len lén hôn lên
môi của hắn.
Thân hình hắn có chút dừng lại, đôi mắt lập tức mềm mại, không nói
gì nhiều, chỉ tiếp tục công việc của mình.
Vẫn có thể có chút cảm giác, ít nhất sẽ hơi có một chút lạnh.
Nếu nói như vậy... Ta bay đến trên lưng của hắn, ôm lấy hắn từ phía
sau, hắn không có cảm giác gì, ta đem mặt ghé vào tai hắn nói: "Cho dù