CHIÊU DIÊU - Trang 567

chết ở Phượng sơn, thành lệ quỷ ở Phượng sơn, từ đó mãi mãi không buông
bỏ được hận thù, cũng mãi mãi không báo được thù, hằng năm đều bị giam
trong Phượng sơn, cũng rất tốt. Đỡ cho người khác đi tìm chỗ nhốt nàng ta.
"

Ta nói như vậy, Chỉ Yên lại bớt sợ sệt, gật đầu: "Đúng rồi, nàng ta là

gieo gió gặt bão."

Ta quay đầu hỏi nàng ấy: "Còn sợ không?"

Chỉ Yên cười đáp: "Không sợ nữa, Đại ma vương, ngươi càng lúc

càng tốt."

Một người rồi hai người, vừa nói ta dịu dàng, vừa nói ta tốt, bản thân

ta vẫn không hề có cảm giác nào...

Ta quay người, lắc tay, đang định thi triển thuật ... quay về Vô Ác

điện, trước mặt có một cơn gió thổi qua, hắc bào vung lên, Mặc Thanh xuất
hiện ở trước mặt ta. Ta chớp mắt nhìn hắn: "Ta đang tính quay về tìm
ngươi."

Mặc Thanh cười: "Ta tới tìm nàng."

Hắn đã ở bên cạnh, ta cũng không cần vội vã, cùng hắn đi trên con

đường nhỏ trong rừng, phơi dưới ánh trăng chậm rãi bước đi, không nói gì
với nhau, chỉ yên lặng bước đi như vậy, lại cảm thấy cực kỳ dễ chịu.

Trên người Mặc Thanh luôn có cảm giác trầm tĩnh ổn định.

Ta tiện tay bứt một cành cỏ dài, mượn ánh trăng, dùng tay bện, là một

mánh khóe lúc nhỏ ông ngoại dạy cho ta, ta gấp thành một con bướm, đưa
cho Mặc Thanh, hắn nhìn nhưng không vội nhận lấy, chỉ chạm nhẹ lên cánh
bướm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.