CHIM ÉN LIỆNG TRỜI CAO - Trang 18

Cắm đưa mắt, thấy Sào đang lấy ngón tay vạch mấy nét lên mặt manh

chiếu cũ:

- Cây cầu sắt ở đây. Cái quán tên là Biên Cương ở đây phải không?

Năm 1946, giải phóng Lào Cai, đội sư tử của chúng tôi được ra múa mừng
đặc phái viên của Bắc Bộ phủ

[21]

lên tiếp quản, tôi còn nhớ mà.

- Phải rồi! Chính hôm ấy xã mình cũng mít tinh làm lễ tế cờ đấy!

- A! Còn bầu cử nữa chứ, quên à?

- Quên thế nào được! Anh Cắm thắt dây lưng hồng đánh một hồi trống

mở đầu. Có đúng không?

- Đúng rồi! - Mọi người cùng đáp.

Và Cắm như vừa nhấp chén rượu đầu, người bỗng chếnh choáng, nôn

nao rất lạ. Chao, những ngày đầu cách mạng, những âm thanh, dáng điệu,
hình nét của cuộc sống ấy đã từng in dấu trong kí ức anh, giờ đây lại trở về
xôn xao, xôn xao trong tâm trí anh. Tất cả đều còn tươi nguyên sự sống. Còn
sống động mãi trong anh ngay cả khi anh nằm trong ngục tù giữa cái thị xã
tỉnh lị rầm rập lính Tây, ngày đêm ầm ào tiếng chiến sa, máy bay giặc.
Không! Những gì đã có thì không bao giờ có thể mất đi đâu hết!

Đám người ngồi ở chiếu đã bớt ồn ào khi Lẳng nói đã khuya, sợ lí Tăm

nghi kị, xin cáo từ ra về. Ông Yểng vươn vai, đôi cánh tay to lớn giơ mãi lên
đầu rồi đột ngột giáng xuống:

- Hây dà, nước cấy vụ này còn chưa có đấy. Anh Cắm này, có cách nào

không? Thằng Tiển nhà tôi chẳng hiểu nó đi những đâu mà biết tổng đoàn
Ngao ngày nào cũng sùng sục đi săn lùng người lạ. Nó còn kể cho tôi nghe
Tây đồn nói những gì với tổng đoàn Ngao rồi tổng đoàn Ngao bắt buộc các
ông binh thầu thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.