CHIM ÉN LIỆNG TRỜI CAO - Trang 220

Chương sáu

G

ió ù ù. Càng lên cao tiếng gió càng to. Gió đi từng dòng mải miết. Mây

bị gió dồn tới, dạt đi, tơi tả rồi lại tụ hội thành từng đám trắng mờ. Chỉ có
những ngọn núi là đứng mãi ở lưng trời và những cánh rừng là trải ra mênh
mang xanh mướt.

Bây giờ khi các ngả đường đi Hoàng Liên đã bị bọn Ngao phục kích

đón lõng rồi thì Tiển chỉ còn cách là lần mò trên những vệt đường mòn
xuyên qua các khu rừng già thôi. Gian nan bất thường có cái lo sợ của nó,
nhưng không phải là không có niềm thích thú. Điều chưa biết chính là nỗi tò
mò muôn thuở của tuổi trẻ.

Hóa ra lần đầu tiên đi trên con đường mòn trong rừng già, Tiển mới

nhận ra nhiều điều lí thú. Hóa ra gọi là rừng già mà thật ra đây lại là nơi
ngùn ngụt sức sống tươi trẻ. Trước hết là sự đua chen của bọn cây cối. Thật
là chẳng còn một khoảng nào gọi là trơ trống. Già lụ khụ, mọc râu ria, mốc
thếch là những cây lim, cây chò tỏa bóng xa rộng. Thấp hơn là họ nhà gụ
đay thau tháu thuôn thuôn, nhẵn bóng như được trau chuốt. Mít rừng thật
ngộ, cánh tay yếu nên đeo hết quả lên mình và phô phang, mời mọc chim
thú tới ăn. Thấp bé nhất là bọn lá ráy, mỗi phiến to bằng cái quạt, nghiêng
nghiêng tuột hết nước từ trên rớt xuống. Khoảng trời bị che kín nên bọn nhỏ
phải trổ tài leo trèo để nhìn thấy ánh mặt trời. Cái thuật trèo leo của bọn dây
rừng thật ít ai sánh kịp. Chúng từ sát mặt đất ngoi lên, luồn lách, bám, quấn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.