CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 146

đồng thời gầm lên, "Mẹ kiếp! Hàn Nặc cậu có phải là đàn ông hay không?
Cô ấy đau khổ suốt ba năm còn chưa đủ à? Cứ phải bám riết cả đời sau?".

Si Hạ chấn động, cùng Cao các đồng thời kinh hô, "Hành Viễn!".

Đường Nghị Phàm cách Hàn Nặc gần nhất, kéo lấy Ôn Hành Viễn ,

"Cậu bình tĩnh chút đi!".

Cái lạnh trong đáy mắt Hàn Nặc không thua kém gì Ôn Hành Viễn ,

lập tức đáp trả lại một quả đấm, "Anh có tư cách gì nói câu này, anh dựa
vào cái gì mà mang cô ấy đi?".

Phản ứng thần tốc bẩm sinh của Ôn Hành Viễn lại khiến Hàn Nặc chịu

thêm một cú đấm nữa, Ôn Hành Viễn nổi giận, sắc mặt như sóng lớn cuộn
trào mãnh liệt, "Dựa vào việc lúc tôi yêu cô ấy, cậu đến ngay cả cô ấy là ai
cũng không biết!".

Tình yêu đích thực không do thời gian chứng minh, nhưng nếu như

ngay cả thời gian cũng không thể chứng minh nổi, vậy có gì có thể?

"Tình yêu lâu bền" mấy chữ dễ viết dễ hiểu, song trên đời này có mấy

ai làm được?

Ra khỏi bệnh viện, Ôn Hành Viễn ngược trở về thành phố G. một trận

bão táp khác đang chờ anh ở nhà họ Ôn.

Ôn Phỉ Văn nhìn cậu con trau bị thương đang đứng ở trước mặt, lửa

giaạn nổi lên, "Có phải tôi quá buông lỏng anh rồi không? Anh nhìn xem
bản thân nhếch nhác thành ra thế nào rồi? đây là khí phách của một người
quyết sách của Ôn Thị nên có hay sao? Anh coi công ty là cái gì? Là chiến
truoèng báo thù cho một người phụ nữ? đến bao giờ anh mới tỉnh táo hả?".

Ôn Hành Viễn sờ khuôn mặt có phần sưng phù, thản nhiên nhìn thẳng

vào cha mình, "Con rất tỉnh táo. Sức lãng phí vào việc giáo huấn con,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.