CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 483

Nhìn về phía mặt trời, Quý Nhã Ngưng quyết định, "Tớ tính ra nước

ngoài du học theo chương trình của Viện thiết kế".

Lần đi này, là một năm.

Dùng thời gian để thử thách tình yêu, có lẽ có phần lãng phí. Thế

nhưng, Si Nhan siết chặt cánh tay, cổ vũ cô ấy, "Cậu muốn thì cứ đi đi, nếu
như tình yêu của anh ấy đủ kiên định, dù xa nhau cả một đại dương cũng
không thể chia cách hai người, tớ đợi cậu trở về".

Đối với kết quả này, Đường Nghị Phàm quá mức bình tĩnh, thậm chí

như có phần trút được gánh nặng, "Cô ấy đang do dự, đang trốn tránh,
chứng tỏ cô ấy vẫn yêu tôi, cô ấy không nỡ ly hôn, vậy thì tôi vẫn còn cơ
hội", sau đó anh cười, nói chắc như đinh đóng cột, "Một năm thôi mà, tôi
đợi được".

Có lẽ, phải lùi một bước mới có thể tiến xa hơn.

Vì lòng đã chấp nhận, Đường Nghị Phàm không níu kéo, chỉ là lúc

Quý Nhã Ngưng rời đi, anh nói với cô rằng, "Rất nhiều người phụ nữ đã
từng là trạm nghỉ chân tạm thời của anh, cho đến khi gặp được em, anh mới
không nghĩ như vậy nữa. Anh coi em là điểm dừng chân cuối cùng của đời
mình. Nếu như một năm sau, em vẫn không muốn tha thứ cho anh, anh
cũng sẽ không yêu thêm ai khác".

Quý Nhã Ngưng quay lưng đi thẳng, không muốn để anh nhìn thấy

những giọt nước mắt của mình.

Đường Nghị Phàm biết cô đã khóc. Đến tận bây giờ, sự khó chịu trong

lòng anh không kém Quý Nhã Ngưng là mấy, nhưng sai lầm mà anh phạm
phải, hậu quả đương nhiên phải do mình anh gánh chịu. Không để tâm đến
sự vùng vẫy của Quý Nhã Ngưng, anh ôm chặt lấy cô từ phía sau, "Đừng
cứ như vậy mà vứt bỏ anh", giọng nói nghẹn ngào, khẩn cầu, bất lực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.