CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC - Trang 132

bó sát lấy eo, cổ đeo hững hờ một chiếc vòng ngọc màu tím, vô cùng nữ
tính gợi cảm.
Hầu hết mọi người trong quán ăn đều chú ý đến vẻ đẹp của Diệp Tử. Tôi
lập tức có phần tự mãn.
Tôi tặng bó hoa cho Diệp Tử, Diệp Tử vừa nhận vừa cố ý hơi diễn xuất, tay
run run: “Ôi! Sao quan trọng hóa vấn đề lên thế? Phung phí thế này cơ à?”
Tôi mỉm cười, trao cho em chiếc hộp đựng trang sức được bọc rất tao nhã.
Em nhận lấy nhưng không vội mở ra, khuôn mặt nhỏ xinh hơi nhăn lại làm
dáng phải nhọc công đoán, “Để em đoán nhé, đây là cái gì nào? Ừm,…là
cái gì nhỉ? A, em biết rồi, là cái gì mà, mà gọi là, a…CÁI BÀN LÀ!”

***
Chương 29

Thân phụ của Tuyết Nhi rất cao lớn, giọng nói sang sảng, thoạt trông đã
biết là người trọng tình cảm. Chẳng thế mà mười bảy mười tám tuổi Tuyết
Nhi đã phổng phao nõn nà, thì ra cô thừa hưởng gen di truyền của người
bố.

Thẩm Ba thì khỏi phải nói, duyên dáng hiền lành, ánh mắt đầy ắp yêu mến
cho em gái, nên cũng không ngạc nhiên khi nghe Tuyết Nhi kể chị cô vẫn
đang học đại học, sinh viên đại học vốn dĩ phải ít nói trầm lặng như thế,
chứ cứ như cái cô Ức Đình, thì sau này trẻ con khỏi phải đến trường.

Vẫn còn một người nữa, Cảnh Trực, chừng 30 tuổi, người giống tên, trông
thân thiện hơn cả cái tên gọi, là một người cực kỳ dễ tiếp cận.

Cửa ngoài gian phòng khách treo một chiếc bảng đen nhỏ đề: CÔNG VIỆC
CỦA HÔM NAY. 1- Thông báo kết quả giải thi đấu cầu lông gia đình họ
Thẩm: Quán quân: Bố, Á quân: Thẩm Láng, đứng thứ ba: Thẩm Ba, thứ 4:
Mẹ, đứng cuối cùng: Cầu Cầu (chắc là tên chú chó nuôi). Việc thứ hai:
Thẩm Lãng quên đóng cửa khi tắm, làm cho nước chảy tràn ra ngoài, Cầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.