đánh một trận, nhị đệ kết bái của hắn vì cứu hắn mà chết, nam tử bên tay
phải hắn kia chính là Tam đệ của hắn – Dư Niên.
“Đại ca, tên Mã Văn Tài đó chẳng lẽ sợ chúng ta, nên không tới?!” Dư
Niên đợi trái đợi phải, rốt cục đập bàn, hướng về phía Khâu Nhẫn quát, “Đệ
đã nói mà, chẳng qua chỉ là một nữ nhân thôi, hắn làm sao có thể vì một nữ
nhân mà không cần tính mạng chứ!”
Khâu Nhẫn không đáp, Hướng Thiên liền cười nói với y: “Tam gia,
chớ vội. Đại gia nói đến thì nhất định sẽ đến. Chúng ta chỉ cần chờ là
được!”
“Nhưng mà. . . . . .” Dư Niên nhìn đại ca nhà mình, thấy đại ca trừng
mắt liếc hắn một cái, chỉ đành ngồi xuống, trong miệng vẫn hùng hùng hổ
hổ như cũ.
Khâu Nhẫn nhíu mi, trong lòng thật ra cũng không cho rằng Mã Văn
Tài sẽ vì một nữ nhân mà tự mình xông tới Bắc Sơn, nhưng hắn chắc chắn
Mã Văn Tài sẽ đến, chỉ bởi vì Mã gia tuyệt đối sẽ không để mặc chủ mẫu
tương lai của Mã phủ rơi vào tay mình, đây là vấn đề liên quan đến danh dự
sĩ tộc.
Về phần cái gọi là đơn độc đến gặp, hắn cũng không nghĩ tới.
“Báo ——” Ngoài cửa truyền đến cấp báo, “Bên ngoài doanh trại có
một người, tự xưng Mã Văn Tài!”
Tới rồi ! Ba người Khâu nhẫn liếc mắt nhìn nhau, đứng lên, cười to!
Trong đại sảnh bếp lò đỏ bừng, ánh nến sáng ngời.
Ngoài đại sảnh, trong màn tuyết, Mã Văn Tài chậm rãi đi tới, tuyết
màu trắng, áo màu đen , trong tay cầm một cây dù, một thân một mình. Đôi
mắt trong trẻo lạnh lùng mơ hồ lộ ra sát khí, nhưng thoáng qua hóa thành