định…”.
Tiêu Tinh đang nói như vẹt, đột nhiên ở góc trong phát ra một tràng
cười. Tiêu Tinh không hiểu vì sao, ho một tiếng rồi đọc tiếp:
“Để bày tỏ lòng biết ơn của mình…”.
Đám người đứng trong góc bắt đầu cười phá lên. Tiêu Tinh không hiểu
họ đang cười cái gì, tưởng rằng quần áo của mình biến mất hoặc nói sai gì
đó, có chút bất an nhìn Kỳ Quyên và Vệ Nam đứng cạnh. Hai người đó một
người nhún vai một người lắc đầu, tỏ ý họ cũng không biết. Tiêu Tinh
ngượng ngùng đứng đó vì bị người ta cười nhạo, ánh đèn vàng ấm áp trên
sân khấu chiếu vào người cô, để lộ khuôn mặt đỏ ửng. Vì quá căng thẳng,
bỗng chốc cô quên mất câu tiếp theo. Đột nhiên một chàng trai ngồi trong
góc đứng dậy, rảo bước đi đến trước mặt Tiêu Tinh, tươi cười giơ tay vỗ vai
cô, “Tiêu Tinh, Tạ Ý của em ở đây này, có gì dặn dò không?”.
Hắn và Tiêu Tinh vẫn chưa ôn xong chuyện cũ? Lẽ nào mỗi lần bạn bè
ôn lại chuyện cũ đều kể từ mẫu giáo đến bây giờ? Lúc nãy đứng trên
đường, hai người đã nói đến giai đoạn đại học rồi… Đúng rồi, có lẽ họ còn
muốn nghiên cứu về nửa cuộc đời còn lại. Thẩm Quân Tắc khởi động xe,
thấy hai người đứng ngoài đang trò chuyện vui vẻ, trong lòng không kìm
được cười khẩy. Chả trách ngay từ lần đầu gặp mặt đã thấy Tạ Ý có chút
chướng mắt, một người đàn ông mà nói lắm nói nhiều, nói chuyện có thể
nói cả buổi chiều, sắp biến thành phụ nữ tuổi mãn kinh rồi. Thực ra Tạ Ý ở
lại không phải là để ôn lại chuyện cũ, xe của Thẩm Quân Tắc vừa đi, anh ta
nhanh chóng bộc lộ bản tính, không cười nữa mà chuyển sang dáng vẻ đau
đớn khôn cùng, nói với Tiêu Tinh bằng giọng điệu vừa dịu dàng vừa khó
xử:
“Tiêu Tinh à, anh không ngờ em lại đến New York thật”.